Trong thư phòng chỉ có một ngọn nến, ngọn lửa mờ mờ ảo ảo lay động không đủ chiếu sáng cả một gian phòng.
Diệp Vân Đình híp mắt, chờ khi thích ứng được với bóng tối mới sờ soạng bước về phía nguồn sáng kia. Ngọn nến ở phía sau bức bình phong, chiếu lên bóng nửa thân trên của một người.
Y vòng qua bình phong, thấy được nam nhân trong ánh nến.
Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía y nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi lạnh gió đêm thổi vào khiến xấp giấy Tuyên Thành trên án thư kêu lao xao, Diệp Vân Đình liếc nhìn qua, mơ hồ thấy phía trên viết qua loa vài chữ.
"Vương gia?" Diệp Vân Đình gọi một tiếng, chậm rãi tới gần hắn.
"Ngài không sao chứ?" Y vòng lên đứng trước Lý Phượng Kỳ, muốn xem xét tình hình của hắn.
Lý Phượng Kỳ lúc này mới ngẩng đầu lên, không biết là do đau, hay là do gió lạnh thổi tới, sắc mặt có chút tái nhợt, trên môi cũng không còn huyết sắc. Hắn chậm rãi lắc đầu, giọng nói cũng có chút khàn: "Ta không có việc gì."
"Ta đi mời đại phu tới?" Diệp Vân Đình mày nhăn lại thành hàng, cẩn thận chạm vào chân hắn, nhẹ giọng nói: "Còn đau phải không?"
"Không cần." Lý Phượng Kỳ cụp mắt xuống: "Đã không đau nữa."
Nhưng hắn càng nói không đau, Diệp Vân Đình lại càng thêm khó chịu.
Y nghĩ vừa rồi hạ nhân còn nói từ sau khi hắn vào thư phòng vẫn không ra ngoài, bữa tối cũng không dùng, không khỏi có chút ảo não hối hận, nếu hôm nay mình trở về sớm chút thì tốt rồi.
"Ta đẩy ngài về phòng trước nhé?" Diệp Vân Đình nhỏ giọng ôn như thương lượng với hắn: "Không ngồi ở đây được, gió đêm lạnh, nhiễm phong hàn sẽ càng phiền toái."
Lý Phượng Kỳ nhấp môi nhìn y, vốn chỉ định diễn trò khiến y đau lòng, nhưng khi y nói chuyện nhỏ nhẹ quan tâm mình như vậy, tâm trạng đè nén cả ngày không khỏi lộ ra vài phần.
"Ta bị nhiễm phong hàn hay không, đại công tử quan tâm sao?"
Diệp Vân Đình vẻ mặt kinh ngạc, theo bản năng nói: " Đương nhiên."
Nói xong cảm thấy lời này quá ái muội, vẻ mặt mất tự nhiên vội nói thêm: "Trong cơ thể Vương gia dư độc chưa hết, nếu nhiễm phong hàn sẽ không tốt."
Lý Phượng Kỳ nghe y vội giải thích tựa như sợ mình hiểu lầm chuyện gì, ánh mắt càng trầm xuống.
Hắn thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, lãnh đạm nói: "Đa tạ đại công tử quan tâm."
Diệp Vân Đình cảm thấy tiếng "Đa tạ" này của hắn có chút âm dương quái khí, không thiệt tâm lắm. Giống như là trào phúng y.
Y nhìn Lý Phượng Kỳ, nhưng không nhìn ra được cảm xúc trên gương mặt kia, đành phải bưng giá nến lên, đẩy hắn rời khỏi thư phòng.
Chờ trở về chính viện, y kêu Quý Liêm mang nước ấm tới, chờ sau khi Lý Phượng Kỳ lau sạch sẽ mặt mũi tay chân lên giường, y mới duỗi tay cuốn ống quần hắn lên.
Lý Phượng Kỳ giật mình nhíu mày, theo bản năng bắt lấy tay y: "Làm gì vậy?"
"Ta nhìn chân của ngài một chút." Diệp Vân Đình nói: "Ngài không chịu gọi đại phu tới xem, hiện giờ cũng không biết như thế nào rồi."
Y cảm thấy Lý Phượng Kỳ quá tiêu cực, trên đời này có ngàn vạn đại phu, còn chưa kể đến rất nhiều kỳ nhân dị sĩ* có thể giải độc cho hắn, nhưng hắn đều không tin, vậy chân này đến bao giờ mới có thể tốt lên?
*những người tài giỏi nhưng quái lạ, không rõ hành tung, đọc truyện tại Wattpad inhH39, các trang khác đều là reup.
"Có gì đẹp mà nhìn." Lý Phượng Kỳ bắt lấy cổ tay y, trên mặt hiện vẻ lúng túng không tự nhiên, nhưng vẫn không buông tay.
Diệp Vân Đình duỗi tay lay hắn, vẻ mặt kiên trì: "Ta muốn nhìn một chút."
Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y một lát, cuối cùng vẫn bại trận buông tay y ra, dựa người vào gối mềm, nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Ngươi xem đi, đừng bị dọa là được."
Diệp Vân Đình cẩn thận cuốn ống quần hắn lên, sau khi nhìn thấy chân hắn hơi thở như nghẹn lại, có chút thất thố* nói: "Tại sao lại như vậy?"
*sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng (thường là đối với người trên). Đọc truyện trên wattpad inhH39 để ủng hộ editor, các trang khác đều là reup.
Chỉ thấy làn da trên đùi Lý Phượng Kỳ đã biến thành màu xanh tím, gân mạch uốn lượn nhô lên giống như những con trùng dài xấu xí. Rõ ràng lúc trước khi y chăm sóc Lý Phượng Kỳ, tuy hai chân hắn không thể động, nhưng nhìn không khác người thường. Sau đó nguy cơ của Vương phủ tạm giải trừ, Lý Phượng Kỳ không kêu y chiếu cố, rửa mặt đều do Ngũ Canh hầu hạ, nên y cũng không lưu ý tình trạng thân thể hắn. Không nghĩ rằng chân hắn đã biến thành như vậy.
Vẻ mặt Lý Phượng Kỳ hoàn toàn bình tĩnh: " Độc tính toàn thân ta bị áp chế xuống hai chân, đương nhiên nhìn sẽ có chút đáng sợ."
"Nhưng dồn xuống như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hai chân sao?" Diệp Vân Đình mặt mày mông lung, lúc trước Lý Phượng Kỳ trúng độc, kinh mạch bị tắc không thể hành động bình thường, nhưng sau khi từng bước áp chế độc tính, sau mấy ngày đã khôi phục như thường. Nhưng hiện tại nhìn hai chân hắn, y lại lo lắng mặc dù sau này giải độc xong, hai chân này cũng không thể hành động tự nhiên được nữa.
"Tạm thời sẽ không ảnh hưởng." Lý Phượng Kỳ nói.
Nói xong dường như thấy vẻ mặt y vẫn vô cùng lo lắng, lại giải thích thêm: "Hàn độc này ta đã nghiên cứu qua, đại phu tầm thường sẽ không thể tìm ra cách giải, ta đã phái người đi tìm người có thể giải độc." Nhưng đến khi nào có thể tìm được, còn phải xem ý trời.
"Không phải trong tay Hàn Thiền có giải dược sao?" Diệp Vân Đình trong mắt xẹt qua tia tàn khốc: "Phái người lẻn vào phủ thái phó đoạt lấy."
Lời này y nói còn có chút giận dỗi, nếu là ngày thường, y tuyệt đối sẽ không đề nghị thủ đoạn bỉ ổi này
Lý Phượng Kỳ nghe, hờn dỗi trong ngực liền tiêu tan.
Diệp Vân Đình thật sự lo lắng cho hắn.
"Đại công tử cho rằng ta không nghĩ tới?" Hắn cười khẽ một tiếng, lắc đầu: "Ta đã sớm phái người âm thầm lẻn vào phủ thái phó, nhưng Hàn Thiền quá giảo hoạt nên không tìm được nơi giấu giải dược."
Diệp Vân Đình có chút mất mát: "Vậy tìm ra nhược điểm của hắn, buộc hắn giao giải dược ra."
"Phải." Lý Phượng Kỳ nhìn y cười: "Chẳng qua ta một người một cây chẳng chống vững nhà, Ngũ Canh Chu Liệt chỉ biết quyền cước, còn phải nhờ đại công tử bày mưu tính kế mới được."
Người nói vô tâm người nghe cố ý.
Thuận miệng một câu lại khiến Diệp Vân Đình nhớ lại lời đề nghị của tiên sinh. Trong đầu y hỗn loạn một mảng, miễn cưỡng cười nói "Đương nhiên".
Đêm nay hai người đi nghỉ sớm, Diệp Vân Đình tắt đèn, bọc chăn đưa lưng về phía Lý Phượng Kỳ giả bộ ngủ, nhưng trong đầu đang có hai loại âm thanh không ngừng giằng co.
Một cái nói: "Tiên sinh nói không sai, ngươi muốn đi thăm thú danh sơn*, vân du khắp nơi đã lâu, lần này khó có được cơ hội. Chỉ cần đáp ứng, ngươi sẽ không còn điều gì trói buộc nữa."
*núi thiêng, nổi tiếng, đọc truyện trên wattpad inhH39 để ủng hộ editor, các trang khác đều là reup.
Một cái khác nói: "Vĩnh An Vương có ân với ngươi, hiện giờ bốn phía đều là sói ngồi chờ, nếu ngươi cũng đi rồi, khó đảm bảo sẽ không giẫm lên vết xe đổ như đời trước. Ngươi lưu lại, ít nhất còn có thể nhắc nhở hắn những việc của tương lai. Danh sơn vẫn ở kia, sớm chút hay muộn chút, đâu cần vội vàng."
Hai loại âm thanh tranh đấu giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn không đem lại kết quả. Diệp Vân Đình trong đầu choáng váng, lặng lẽ thở dài, dùng sức nhắm mắt, ép chính mình đi ngủ.
Nhắm mắt không bao lâu, lại nghe người bên cạnh bỗng nhiên thở dốc.
Diệp Vân Đình đang muốn xoay lại xem, nhưng cảm giác được Lý Phượng Kỳ ngồi dậy, sau đó giơ tay nắm lấy lục lạc đầu giường. Thân thể y cứng đờ, bỏ lỡ thời cơ xoay người.
Người bên cạnh đã lấy thêm áo ngoài phủ lên.
Một lát sau, Diệp Vân Đình cảm giác cửa phòng mở ra, có một người đi đến, nghe thanh âm là Ngũ Canh.
Sau đó hai người cũng không nói gì với nhau, Diệp Vân Đình chỉ có thể dựa vào thanh âm mà suy đoán bọn họ đang làm gì -- Ngũ Canh đẩy xe lăn tới, Lý Phượng Kỳ ngồi lên, sau đó hai người nhẹ nhàng rời khỏi gian trong.
Chờ họ rời đi, y mới ngồi dậy.
Y nhớ lại động tĩnh vừa nghe được, lúc đầu còn tưởng Lý Phượng Kỳ có chuyện muốn làm, không tiện cho y biết. Nhưng sau khi tỉ mỉ nhớ lại, cảm thấy không giống lắm.
Tiếng thở dốc đầy ẩn nhẫn kia, khiến y vô cùng để ý.
Do dự một lát, y vẫn khoác thêm áo, lặng lẽ ra ngoài.
Lúc này đêm đã khuya, Vương phủ tắt hết đèn, chỉ còn chiếc đèn lồng lưu đêm còn chưa tắt. Diệp Vân Đình tìm khắp nơi một vòng, phát hiện chỉ thư phòng có ánh sáng. Y bước về thư phòng tìm kiếm.
Nhẹ nhàng bước tới cửa, thấy cửa thư phòng khẽ đóng, bên trong mơ hồ có tiếng người.
Ngũ Canh nói: "Vương gia còn cần gì không?"
"Không cần, ngươi ra ngoài đi." Đây là giọng của Lý Phượng Kỳ. Thanh âm của hắn mang theo ý vị ẩn nhẫn, giống như đang nhẫn nhịn điều gì.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, từ xa tới gần, là Ngũ Canh muốn ra ngoài.
Diệp Vân Đình theo bản năng trốn đến chỗ rẽ.
Ngũ Canh ra khỏi thư phòng, bước tới sân viện. Chờ hắn đi rồi, y mới lặng lẽ tới gần thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Ngũ Canh ẩn thân trong tối nhìn thấy một màn này, nghĩ thầm Vương gia cũng kỳ quái, thời điểm không phát độc thì muốn gạt Vương phi độc phát rồi, nhưng hiện tại thật sự phát tác lại không bảo hắn đánh thức Vương phi, tự mình trốn trong thư phòng.
Hiện tại Vương phi tự mình phát hiện, hắn tốt nhất không nên ngăn cản.
Ngũ Canh nghĩ như thế, ẩn thân trốn ở trên cây.
Còn Diệp Vân Đình đã lặng lẽ tiến vào thư phòng.
Lúc này trong thư phòng đã thắp ba tầng giá nến, chiếu sáng cả một gian, Diệp Vân Đình đứng ở bên ngoài, xuyên qua bức bình phong mỏng, thấy rõ ràng động tác của người phía sau.
-- Miệng Lý Phượng Kỳ cắn vải, ống quần cuốn lên, lộ ra hai chân so với vừa rồi càng khiến người ta sợ hãi. Tay hắn cầm một con dao nhỏ, hơ lưỡi dao trên ngọn lửa, sau đó mạnh mẽ đâm một nhát xuống gân mạch đang uốn lượn chằng chịt trên chân...
Máu đen từ chỗ bị đâm trào ra được hắn dùng vải vóc thấm hết, sau đó tùy ý ném vào thau đồng bên cạnh. Hắn hành động rất nhanh không hề do dự, chỉ thỉnh thoảng hít sâu một hơi lộ ra vài phần thống khổ.
Diệp Vân Đình chết lặng đứng trước tấm bình phong, thậm chí có mồ hôi từng giọt từ trán rơi xuống, y cũng mặc kệ không hề lau đi.
Xử lý xong một chân, Lý Phượng Kỳ dường như cực đau, hắn ném dao vào thau đồng, cả người dựa vào xe lăn, đôi tay gắt gao nắm chặt tay vịn, cứ thế qua một lúc mới như thoát khỏi sự đau đớn này. Hắn nhả miếng vải trong miệng ra, chậm rãi hít thở đều trở lại, xoay người lấy ấm trà trên án, sau đó nhìn thấy bóng người sau bình phong.
"Ngũ Canh?"
Gọi một tiếng nhưng không thấy người kia trả lời. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, hô hấp chững lại, miễn cưỡng cười nói: "Giờ này còn chưa ngủ, ta đánh thức ngươi sao?"
Diệp Vân Đình từ sau tấm bình phong bước ra, càng nhìn rõ hơn một bên chân đang chảy máu đầm đìa. Hai tay buông thõng bên hông siết chặt: "Trước đó là Vương gia lừa ta sao?"
Có tình huống tương phản lúc này, y sao còn không rõ, lúc trước Lý Phượng Kỳ nói hàn độc phát tác chính là lừa gạt y thôi.
Lý Phượng Kỳ "Ừ" một tiếng.
"Vậy hiện tại phát độc thật sự rồi, vì sao phải tránh ta?" Diệp Vân Đình nhìn hắn chằm chằm, kiên trì dò hỏi tới cùng.
"Đại công tử thật sự không rõ, vẫn còn giả bộ hồ đồ?" Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn y, trong mắt chứa vẻ xâm lược không thể che giấu.
Dường như đêm tối có thể phóng đại cảm xúc của con người, hoặc là sự đau đớn đã khiến khả năng nhẫn nại của hắn kém đi, ánh mắt Lý Phượng Kỳ vô cùng thâm trầm, từng câu từng chữ giải thích cho y nghe: "Lúc trước giả bộ độc phát lừa ngươi, là vì muốn ngươi đau lòng. Hiện tại thật sự phát độc muốn tránh ngươi, bởi vì không muốn cho ngươi thấy bộ dạng chật vật xấu hổ của ta."
Hắn hít sâu một hơi, đè nén đau đớn trên người, chậm rãi nở nụ cười: "Một người nam nhân, luôn hy vọng mình trong mắt người trong lòng phải cao lớn uy nghiêm, mà không phải dáng vẻ chật vật yếu ớt, đại công tử hiểu chưa?"
Diệp Vân Đình ngây người, có chút bối rối quay qua một bên, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn: "Ta......hiểu rồi."
********
Từng bông tung hoa, Vương gia cuối cùng cũng tỏ tình rồi.Huhu thương Vương gia thực sự! :((*Mấy nay phát hiện ra có nhiều web đăng lại bản dịch này của tui quá, mất công mất sức mất thời gian mới edit được mấy chương truyện mà lại bị reup. Vẫn biết reup là tình trạng chung, nhưng vẫn chạnh lòng tại sao bản edit gốc mà lượt xem không cao bằng mấy bên kia???? Tui phải làm sao đây? Mấy bạn reup ơi, tôn trọng sức lao động của người khác đi.Ôi tui non dại quá, tức lắm mà chả biết chửi như nào! 😒😒😒