Xung Hỉ

Chương 47: Điều này không giống như ta nghĩ



Trước tiên phải đưa Diệp Vọng đi thoa thuốc, mấy người cùng về sảnh trước. Bọn họ bước một bước, Lang vương cũng rập khuôn một bước theo sau.

Diệp Vân Đình dừng chân, vẻ mặt e ngại: "Hay đưa nó về lồng trước đi?" Vừa xảy ra hỗn loạn, giờ Lang vương còn đi theo, e rằng sẽ khiến khách mời kinh sợ.

Lang vương ngồi bên chân y, ngước đầu lè lưỡi với y, không biết có phải nó nghe hiểu hay không, còn dùng mũi cọ vào tay y.

Dịu ngoan không giống sói, mà giống một chú chó nhà.

Diệp Vân Đình động viên sờ đầu nó, vốn y muốn thả Lang vương về rừng, nhưng không nghĩ tới con sói này linh tính cao như vậy. Nó không muốn đi, trong vương phủ nuôi thêm một con sói cũng không khó khăn gì.

Nhưng bây giờ đang muốn đi trấn an khách mời vừa bị doạ, mang nó theo sẽ lại làm mọi người kinh sợ.

"Đưa nó theo đi." Lý Phượng Kỳ trầm ngâm, dường như hắn có suy nghĩ khác, hắn thấy Lang vương thu móng vuốt, cười nói: "Tính tình ngươi quá tốt, những người kia nhìn ra điểm này sẽ tưởng ngươi dễ bắt nạt. Hôm nay đúng lúc mượn cơ hội này để ngươi lập uy."

Hôm nay mấy lời hắn nói có thể tạm thời khiến mấy người này e dè, nhưng nếu muốn những quan viên cáo già kia thật sự kiêng kỵ, vẫn cần đốt thêm một ngọn đuốc nữa.

Lang vương xuất hiện vô cùng thích hợp.

Những người này quen thói bắt nạt kẻ yếu, nếu hắn ở đó có thể đảm bảo tất cả đều cung kính với Diệp Vân Đình, nhưng một ngày nào đó y xuất hiện đơn độc, tình cảnh sẽ giống như ngày hôm nay. Vậy cách tốt nhất là Diệp Vân Đình có thể khiến họ kinh sợ.

Lang vương hung hãn, sức chiến đấu không thấp, chỉ dịu ngoan với mình Diệp Vân Đình, nếu lợi dụng sẽ là một sự giúp đỡ lớn.

Diệp Vân Đình nghe hắn nói vậy, cũng không chần chừ nữa, sờ đầu sói, không quản nó nghe hiểu hay không, nghiêm túc bảo nó không thể chạy loạn, sau đó mới mới bước tiếp.

Mấy người vừa vào trong sảnh, Ân Hồng Diệp vẻ mặt lo lắng tiến lên đón, nàng lôi kéo Diệp Vọng, trách cứ: "Sao con đi ra ngoài lâu vậy?"

Sau khi Diệp Vọng ra ngoài không lâu, trong viện hỗn loạn, có người nói phía sau xảy ra chuyện. Nàng không yên lòng về Diệp Vọng, nhưng khi đó quá loạn, nàng sợ tự mình đi tìm có khi lại bỏ lỡ hắn. Cho nên đành kiềm chế lo lắng ngồi một chỗ chờ đợi.

Lúc sau mọi người đều trở về, nhưng vẫn không thấy Diệp Vọng đâu. Diệp Tri Lễ qua chỗ đồng liêu hỏi dò, còn nàng là một phụ nhân nên không qua đó, chỉ đứng ở cửa ngóng trông.

Chờ mãi cũng thấy người trở về, nhưng lại đi cùng Diệp Vân Đình.

Ân Hồng Diệp nhíu mày, kéo cánh tay Diệp Vọng, muốn kéo hắn theo mình về chỗ ngồi.

"Nương, ta không sao." Diệp Vọng nhẹ nhàng tránh nàng, nhưng lại lộ ra cổ tay bị băng bó.

"Tay con sao vậy?" Ân Hồng Diệp nhướng mày, giọng nói sắc bén. Thấy Diệp Vọng giấu giếm không chịu nói, nàng nhìn Diệp Vân Đình, chất vấn: "Sao Vọng lại bị thương như thế này?"

Diệp Vọng vì y mới bị thương, Diệp Vân Đình đang muốn giải thích, bên người đã có một tiếng gầm nhẹ, Lang Vương bước ra từ trong bóng tối, lạnh lùng nhe răng với Ân Hồng Diệp.

Nó luôn đi theo sau Diệp Vân Đình, đúng lúc vừa dừng lại trong bóng tối, Ân Hồng Diệp chưa chú ý tới. Lúc này đột nhiên nhìn thấy, nhất thời sợ hãi. Nàng che miệng lại mới không thốt lên kinh sợ, lôi kéo Diệp Vọng lui về phía sau, kinh ngạc nói: "Con súc sinh này từ đâu tới? Còn không kêu người giết nó đi!"

Trong sảnh những người giờ mới nhìn thấy Lang vương cũng kinh sợ hô lên.

"Mẫu thân đừng hoảng sợ. Đây là con sói vương phủ thuần dưỡng, sẽ không làm ai bị thương."

Diệp Vân Đình nói, giơ tay vỗ nhẹ trên đầu Lang vương. Lang vương lúc này mới thu lại vẻ hung tợn, chậm rãi bước tới cạnh cửa, thảnh thơi nằm xuống.

Mọi người thấy thế liền hít vào một ngụm khí lạnh, những người vừa ra sân sau đã nhìn thấy thảm trạng của Phan Nhạc, lúc này châu đầu ghé tai, kể lại chuyện Lang vương cứu người cho đồng bạn nghe.

Mặc dù đã cứu người, nhưng nhìn con sói này to lớn hung hãn, mặc dù thu liễm bản tính hung ác của loài thú hoang, tư thái nhàn nhã nằm chếch ngoài cửa, nhưng những người khác vẫn không cách nào quên đi sự tồn tại của nó.

Ân Hồng Diệp kiêng kỵ nhìn liếc qua Lang vương, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Diệp Vọng kéo ống tay áo: "Nương, chúng ta đi vào trước đi." Hắn lo Ân Hồng Diệp không chịu dễ dàng bỏ qua, lại nói: "Cổ tay ta đau, nương xem giúp ta."

Nghe hắn nói như thế, Ân Hồng Diệp cũng không dây dưa với Diệp Vân Đình nữa, vội vã dẫn Diệp Vọng vào trong sảnh.

Diệp Vân Đình thấy thế mới đẩy Lý Phượng Kỳ chậm rãi đi vào. Lúc đi qua Lang vương, nó nghiêng đầu, nửa đứng dậy, duỗi móng vuốt cào cào vạt áo của y. Diệp Vân Đình không thể làm gì khác hơn, động viên sờ lên mũi của nó, nó lại ngoan ngoãn nằm xuống.

Động tác này vô cùng tự nhiên, nhưng người khác nhìn vào lại có nhiều ý nghĩ khác nhau.

Trước kia bọn họ nghĩ rằng Diệp Vân Đình là đứa con phủ Tề quốc công bỏ rơi, cho dù hiện tại được Vĩnh An vương che chở, nhưng cũng chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, sẽ không lâu dài.

Nhưng nếu một con sói hoang hung hãn như vậy y cũng thuần phục được, chắc chắn không hề đơn giản.

Hiện tại Vĩnh An vương coi trọng y, e rằng cũng không chỉ do yêu thích cái đẹp, mà là nhìn trúng tài năng.

Trong sảnh mỗi người một suy nghĩ, có người ngồi gần Diệp Tri Lễ nói với hắn: "Không nghĩ tới đại công tử có năng lực như vậy, Tề quốc công giấu kỹ quá!."

Khả năng thuần thú, tính vào hạ cửu lưu*.

*phân chia tầng lớp các ngành nghề trong xã hội phong kiến, chia ra thành ba loại thượng, trung và hạ.

Nhưng có thể thuần chim dữ hay mãnh thú, không đơn thuần thuộc về hạ cửu lưu nữa. Bắc Chiêu vẫn luôn bị kẻ địch rình rập xung quanh, xưa nay trọng võ khinh văn. Võ tướng lại nuôi thêm cả chim dữ và mãnh thú.

Như Ân Thừa Nhữ yêu chim ưng như mạng, vì muốn tìm những con chim cực phẩm mà không ít lần lén lút tới Vị Châu, bí mật giao dịch với thương nhân Tây Hoàng, cuối cùng để Lý Phượng Kỳ lấy làm nhược điểm.

Chim dữ đã như vậy, còn với hổ lang mãnh thú lại càng được săn đón. Nhưng mãnh thú khó thuần, rất ít người có thể thuần phục được một con mà không làm mất đi bản tính hung ác của nó.

Như con sói này của Diệp Vân Đình, hung hãn nhưng nghe lời, nếu dùng trên chiến trường là thêm một sức chiến đấu to lớn, vô cùng quý giá.

Nếu như con sói này do y thuần phục, khó trách Vĩnh An vương coi trọng y như vậy.

Diệp Tri Lễ không nghĩ tới mới sau một thời gian không gặp, Diệp Vân Đình đã có khác biệt lớn. Hắn nhìn Lang vương nằm nhoài ngoài cửa, lại nhìn Diệp Vân Đình đang thong dong đối ứng với đám quan viên, sau đó hắn nghĩ có lẽ số mệnh đã định như thế.

Trước mắt hắn chợt hiện lên một gương mặt với đôi mắt sáng trong, đối phương cười nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên tùy ý, giống như mặt trời rực rỡ chói chang mà hắn mãi mãi không đuổi kịp.

Mà bây giờ, khuôn mặt thản nhiên ấy, so với khuôn mặt của Diệp Vân Đình từ từ trùng khớp.

Đứa nhỏ này, quả nhiên càng lớn càng giống nàng. Cho dù hắn coi thường chèn ép cũng không che nổi ánh hào quang.

Nét mặt Diệp Tri Lễ thay đổi liên tục, cuối cùng mỉm cười cứng ngắc: "Ta cũng mới biết hoá ra y còn có tài này."

Vị quan kia thấy nét mắt hắn như vậy, tuy ngoài miệng không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong lòng lại khẽ lắc đầu.

Chuyện lớn trong phủ Tề quốc công mọi người đều biết chút ít, trước đó họ chỉ nghĩ Diệp Tri Lễ quá mức bất công, giả như ngày sau để con thứ kế thừa tước vị quốc công phủ, cũng đâu đến mức phải chèn ép con trưởng như thế.

Hiện tại họ thấy những việc Diệp Vân Đình đang làm, lại cảm thấy Diệp Tri Lễ chọn người thừa kế cảm tính và hoang đường quá.

Nếu trưởng tử vô dụng thì có thể chấp nhận được, nhưng rõ ràng trưởng tử này rất có năng lực, Diệp Tri Lễ lại cứ coi thường chèn ép để giao tước vị cho con thứ, đây không phải là chuyện bất công hay không, mà là chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự hưng thịnh của gia tộc.

Nhưng những điều này cũng chỉ là suy nghĩ ngầm của họ, chuyện thừa kế của quốc công phủ, không tới lượt bọn họ xen vào.

Tâm tư hiện tại của Diệp Tri Lễ như thế nào, Diệp Vân Đình không biết. Y đẩy Lý Phượng Kỳ tiến vào sảnh, trước tiên đối mặt với Lý Tung.

Từ Trạm Nhiên đình trở về, Lý Tung vẫn trầm mặc không nói, Hàn Thiền và Thôi Hi đi bên cạnh hắn, một người không dám lên tiếng, một người vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt.

Trong lòng Lý Tung kìm nén một ngọn lửa giận không có nơi để bùng phát, càng ngày càng lớn. Sau khi Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ tiến vào, ngọn lửa giận này bùng lên dữ dội.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn bám theo từ lúc Diệp Vân Đình thân thiết với Lang vương ở cửa, trong đầu nhớ lại khoảnh khắc ở trong đình, Lý Phượng Kỳ đẩy Phan Nhạc về hướng hắn.

Trong nháy mắt đó Lý Phượng Kỳ nhếch mép cười với hắn, hắn ý thức được, Lý Phượng Kỳ và hắn, cuối cùng không còn lại chút tình cảm huynh đệ nào.

Hắn không nói được cảm giác trong lòng.

Quả nhiên như thế, phẫn nỗ vì bị vứt bỏ... Hay chỉ là một chút hối hận không nên có.

Hắn nhớ lại thời điểm khủng hoảng khi biết được thân phận của Lý Phượng Kỳ, cảm giác hối hận kia, rất nhanh đã tan biến.

Trong lòng bình tĩnh lại, Lý Tung lắc lư chén rượu trong tay, tự tiếu phi tiếu nói: "Phan Nhạc đã chết, cũng không có người bị thương, chuyện hôm nay không tính toán nữa."

Lý Phượng Kỳ cũng cười: "Bệ hạ đã nói vậy, thần xin nghe theo."

"Vậy được, trẫm về trước." Lý Tung nói xong đứng dậy rời đi, Thôi Hi cùng đám hộ vệ và tuỳ tùng theo sau.

Quan viên phía sau đứng dậy cung tiễn, chờ Lý Tung rời đi, không khí trong sảnh cũng thay đổi.

Quan viên theo Lý Tung tìm cớ cáo từ. Còn các quan viên thân cận với Lý Phượng Kỳ đương nhiên sẽ lưu lại, không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Quan viên thân cận với Lý Phượng Kỳ đa số là võ tướng, tác phong làm việc thô lỗ, trực tiếp. Lúc trước họ thấy Diệp Vân Đình là một tên tiểu bạch kiểm, xem thường trò chuyện với y, nhưng hiện tại Diệp Vân Đình mang theo Lang vương, ai cũng trông mà thèm, không nhịn được mặt dày tới tìm Diệp Vân Đình lĩnh giáo phương pháp.

Diệp Vân Đình bị họ vây kín xung quanh, thi nhau hỏi thăm, trong lòng luống cuống, bản năng nhìn Lý Phượng Kỳ cầu viện.

Không phải y không muốn nói phương pháp, nhưng thật sự Lang vương nghe theo y cũng chỉ là một bất ngờ. Chính y cũng không nói được vì sao lúc đó Lý Phượng Kỳ cũng xuất lực cứu giúp, nhưng Lang vương lại chỉ nghe theo y.

Lý Phượng Kỳ nhận được tín hiệu của y, nhướng lông mày, không tiếng động nói: Đại công tử vẫn còn nhớ rõ .....

"..."

Vẻ mặt của hắn rõ ràng không có ý tốt, Diệp Vân Đình thực sự không muốn đáp ứng. Nhưng mấy võ tướng vây quanh y quá nhiệt tình, y không chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu với hắn, dùng ánh mắt thúc giục.

Lý Phượng Kỳ thấy y đáp lại mới di chuyển xe lăn đến gần, trầm mặt nói: "Đây là bí kíp của Vương phi, các ngươi còn muốn học, không giữ lại mặt mũi sao ?"

Vài võ tướng mặt dày cười nói: "Sức chiến đấu của sói hoang cường hãn, nếu có thể mở rộng kỹ năng thuần dưỡng, trên chiến trường sẽ là trợ lực lớn. Cùng là tướng sĩ Bắc Chiêu, sao Vương gia có thể giấu làm của riêng được? !"

Lý Phượng Kỳ cười lạnh một tiếng: "Biện pháp này cho dù giao cho các ngươi, các ngươi cũng không học được. Lang vương này là bệ hạ ban cho ta, ta với Vương phi cùng mang về trong phủ, các ngươi thấy nó có để ý tới ta không?"

Hắn không nhanh không chậm nói: "Ta còn không làm được, các ngươi cho dù học cũng vô dụng."

Lời này nghe ra vô cùng tự đại, vài võ tướng nghe xong quay sang nhìn nhau nửa ngày, tâm tình tan tác như chim muông .

Diệp Vân Đình nghe thấy trong đám bọn họ có người khẽ chà một tiếng, thầm nói: "Cũng phải, Vương gia không học được, chúng ta biết cũng khó dùng."

Diệp Vân Đình: "..."

Y nhìn Lý Phượng Kỳ, đối với địa vị của hắn trong đám võ tướng lại có nhận thức mới.

Trước đây y chỉ nghe bên ngoài đồn đại Vĩnh An vương hung ác, nhưng danh vọng ở trong quân lại cực cao. Ngay cả võ tướng không hợp với hắn cũng phải thừa nhận khả năng dùng binh đánh giặc của hắn.

Nhưng đó cũng chỉ là lời truyền miệng, nên không có cảm giác chân thật.

Bây giờ thấy tận mắt hắn mới dùng hai ba câu nói dối đã khiến đám võ tướng đánh trống lui quân, Diệp Vân Đình tâm tình phức tạp.

Lý Phượng Kỳ thấy y nhìn mình, đuôi lông mày nhướng cao, tới gần y cười nói: "Sao nào? Đại công tử đang rầu rĩ vì nợ ân tình của ta sao ?"

"..."

Hắn vừa mở miệng, lại ngữ khí vô lại, so với Vĩnh An vương trong lời đồn cách nhau rất xa.

Diệp Vân Đình khóe miệng khẽ giật, mặt không cảm xúc trả lời hắn: "Ta chỉ đang suy nghĩ, Vương gia nói dối hạ bút thành văn, chắc trước đây hay nói phải không?"

Lý Phượng Kỳ miệng cười cứng ngắc: "..."

Sự tình không nên thế này!