Diệp Vân Đình tâm địa quá nhuyễn. Lo lắng có liên lụy với Diệp Vọng, thản nhiên tránh ưu phiền. Vậy mà lúc chân chính đối mặt với hắn, y vừa mắc cỡ cứu vớt tấm chân thành của đối phương, vừa cảm thấy thẹn với phần chân tâm ấy.
Nhưng trên cõi đời này chưa từng có chuyện gì thập toàn thập mỹ, duyên phận chỉ là vì chưa dốc hết toàn lực, vì vậy chỉ có thể đổ cho vô duyên.
Nếu đổi thành hắn, hữu duyên hay vô duyên, tất cả phải xem hắn có nguyện ý hay không.
Nhưng đây rốt cuộc là chuyện giữa y và Diệp Vọng, Lý Phượng Kỳ liền không xen vào nhiều hơn. Diệp Vọng vừa nhìn chính là người không bớt lo. Nếu thật sự để Diệp Vân Đình chú ý đến hắn, sợ là còn phải phân tán đi không ít lực chú ý.
Vì thế hắn đương nhiên lựa chọn im tiếng.
Hai người cả đường không nói lời nào trở về chính viện, Diệp Vân Đình với Lý Phượng Kỳ tách ra ở cửa thư phòng. Sau khi Lý Phượng Kỳ lộ diện, bái thiếp của quan chức khắp nơi đưa đến không ngừng, thường thường hắn ở trong thư phòng một lần chính là nửa ngày. Diệp Vân Đình tự giác tránh hiềm nghi, mỗi lần đều chỉ dừng lại ở cửa.
Nhưng lần này Lý Phượng Kỳ lại gọi y: "Đại công tử cùng vào đi, chợt nhớ có một số việc cần thương nghị với ngươi."
Thân ảnh Diệp Vân Đình khựng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo hắn tiến vào thư phòng.
Đây không phải là lần đầu tiên y vào thư phòng của Lý Phượng Kỳ, nhưng lần trước vội vàng, lại là ban đêm, y căn bản không kịp quan sát tỉ mỉ, hôm nay mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát.
Trong thư phòng của Lý Phượng Kỳ có hai mặt tường đều xếp thư tịch, đại đa số đều là binh thư. Còn lại một mặt tường lại dùng để treo vũ khí, đao thương kiếm kích đều có, treo lơ lửng trên tường, lóe ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Diệp Vân Đình nhanh chóng đảo qua những binh khí kia, ánh mắt lưu lại trên đống thư tịch. Binh thư y xem qua không ít, nhưng so với thư tàng của Lý Phượng Kỳ mà nói, vẫn chỉ như muối bỏ bể.
Trên giá sách xếp rất nhiều binh thư, thậm chí ngay cả tên y cũng chưa từng nghe nói đến.
"Đại công tử cũng thích xem binh thư?" Lý Phượng Kỳ thấy sau khi y vào cửa, ánh mắt vẫn dính trên kệ sách, liền nhướng mày cười cười.
"Ừ, Vương gia cất rất nhiều sách, rất nhiều quyển ta chưa từng thấy qua." Diệp Vân Đình có chút thẹn thùng, nhưng bình sinh hứng thú to lớn nhất của y chính là đọc sách. Không câu nệ nội dung, chỉ cần là y chưa từng xem, thì đều muốn đọc một lần.
"Ngươi thích quyển nào, cứ đến lấy là được." Lý Phượng Kỳ có ý ngầm chỉ: "Đại công tử vừa một lòng với ta, không cần khách khí như vậy. Thư phòng này của ta không phải cấm địa, ngươi cũng tới đi."
Nói xong vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, cằm điểm điểm: "Những sách này đều để ở đây, cũng không thể mọc chân chạy mất. Không bằng đại công tử nói chính sự với ta trước, xong rồi lại đến xem cũng không muộn."
Mấy câu nói của hắn mang theo trêu chọc mơ hồ, hai má Diệp Vân Đình toả nhiệt, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đợi sau khi ngồi xuống mới hậu tri hậu giác phát hiện, chỗ này chính là chỗ ngồi của chủ nhân.
...... Trong thư phòng có một chiếc bàn sách gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn rất lớn, trên bày giấy và bút mực và bái thiếp công văn các loại chờ xử lý. Sau bàn sách là một cái ghế bành tử đàn chạm trổ hoa văn cùng kiểu dáng, phủ thảm da hổ, là nơi chủ nhân thư phòng thường ngày xử lý sự vụ.
Bây giờ Diệp Vân Đình đang ngồi trên cái ghế này. Mà Lý Phượng Kỳ thân là chủ nhân lại điều khiển ghế lăn, ngồi dựa bên trong tường, song song sát rất gần cạnh y.
Sau khi ý thức được điểm này, Diệp Vân Đình có chút không dễ chịu. Y quay đầu muốn nói gì đó, một bên mặt lại đối đầu với khuôn mặt Lý Phượng Kỳ đang lại gần.
......Lý Phượng Kỳ đang nghiêng người đi lấy bái thiếp chất đống ở bên kia, không đề phòng y bỗng nhiên nghiêng mặt, hai người hai má đối hai má, khoảng cách không tới hai nắm tay.
Diệp Vân Đình thậm chí có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của hắn.
"..." Y theo bản năng ngẩng mặt ngửa ra sau.
Lý Phượng Kỳ dường như không phát hiện ra, hắn cực tự nhiên duỗi dài cánh tay lướt qua Diệp Vân Đình, cầm lấy bái thiếp, mới lùi lại thân thể, nhạt tiếng nói: "Mấy bái thiếp này đều là hai ngày nay các phủ đưa tới."
Tâm tư Diệp Vân Đình không theo kịp hắn, rõ ràng ngơ ngác một chút mới "ồ" một tiếng, bên tai có chút hơi hồng, làm nốt ruồi son nhỏ trên vành tai kia càng lúc càng tươi đẹp.
Lý Phượng Kỳ không dấu vết nhìn chăm chú một chút, hầu kết lăn lộn, thu hồi ánh mắt trấn định tự nhiên nói chuyện với y: "Ngươi xem xem nhận ra mấy nhà."
Diệp Vân Đình đành phải nhận lấy, từng cái từng cái lật xem.
Mấy bái thiếp này chồng lên nhau, cao khoảng một thước. Y lướt qua mấy quyển trên cùng, phát hiện quan chức đưa bái thiếp chức quan cao thấp không giống nhau, có quan to nhất phẩm nắm giữ thực quyền, cũng có người như Thọ Xuân Bá hữu danh vô thực. Y rũ mi xem kỹ từng cái từng cái, liền phát hiện những bái thiếp này sử dụng ngôn từ cũng thập phần chú ý, giữa cách dùng từ dùng câu có thể nhìn ra không ít thứ.
Y đem bái thiếp quan chức y biết lấy ra, để riêng ở một bên, người chỉ mơ hồ nghe qua họ tên thì lại để sang một đống khác.
Lý Phượng Kỳ xem qua một lượt, thần sắc có chút bất ngờ: "Ta cho là đại công tử rất ít khi ra ngoài phủ, cũng sẽ không biết nhiều quan chức."
Dùng số lần lộ diện có thể đếm được trên đầu ngón tay của Diệp Vân Đình, Lý Phượng Kỳ cho là y phải biết rất ít việc triều đình mới đúng. Nhưng trong đống bái thiếp Diệp Vân Đình lấy ra này, phần lớn là quan chức nổi danh nắm thực quyền, vậy mà y đều biết.
"Lúc ta còn nhỏ có một vị tiên sinh. Sau khi hắn tự xin rời phủ liền đi vân du, thỉnh thoảng sẽ viết thư cho ta. Trong thư thường sẽ đề cập đến tình thế triều đình bây giờ. Ta mưa dầm thấm đất biết được một ít. Nhưng cũng chỉ biết tên, không biết mặt."
Tiên sinh tên Thường Dụ An, chính là vị ân sư khai sáng cho Diệp Vân Đình kia. Bên cạnh tiên sinh có một đệ tử tuổi tác tương đương y, thỉnh thoảng sẽ hồi kinh quản lý cửa hàng, tiện đường sẽ đưa tới tin tức tiên sinh viết cho y.
Nên những năm qua Diệp Vân Đình bị nhốt ở trong phủ, tin tức cũng không tính là bế tắc.
"Vậy thì đơn giản rồi." Lý Phượng Kỳ thoả mãn gật đầu, chọn chọn bỏ bỏ trong hai đống bái thiếp, hữu dụng đặt ở trước mặt, vô dụng lại ném qua một bên: "Mấy ngày gần đây ta có ý mở yến tiệc mời đồng liêu."
"Muốn mời những ai? Dùng danh nghĩa gì?" Diệp Vân Đình hỏi.
"Đây cũng là việc ta muốn thương nghị với đại công tử." Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên cười rộ lên, mắt phượng híp lại, nụ cười khiến Diệp Vân Đình cảm thấy có chút không có ý tốt.
Trong lòng Diệp Vân Đình vừa động, liền nghe hắn nói tiếp: "Ta có ý làm yến tiệc long trọng một chút, tốt nhất là có thể mời được tất cả triều thần. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy không có lý do thích hợp. Nhưng cuối cùng ngược lại cũng khiến ta nghĩ đến một danh nghĩa hợp lý, thập phần thích hợp..."
"?" Trong lòng Diệp Vân Đình càng ngày càng không yên ổn, lại vẫn không nhịn được hỏi: "Danh nghĩa gì?"
Lý Phượng Kỳ nghe câu hỏi của y, nụ cười càng mạnh mẽ, chậm rì rì nói: "Lúc đại công tử vào phủ, ta đang bệnh nặng. Việc kết hôn làm quá lặng lẽ, đến khách mời cũng không có ai. Bây giờ nghĩ lại thập phần tiếc nuối, liền có ý làm một bữa yến hội bù lại..." Hắn dừng một chút, nói: "Nhưng cũng không cần dựa cả theo quy trình kết hôn. Một cuộc kết hôn làm hai lần luôn là không may mắn. Chỉ mời một đám đồng liêu tới uống rượu ăn tiệc náo nhiệt một bữa là được."
Đáy mắt hắn có ánh sáng lưu chuyển: "Một là có thể mượn cơ hội ép Lý Tung làm động tác kế tiếp. Hai là..." Hắn nói tới đây liền dừng lại, không nói nữa.
Lý do này lại thập phần thỏa đáng, Diệp Vân Đình hơi suy tư một chút, liền hiểu dụng ý của hắn.
Từ hôm giao phong trên triều, hoàng đế không có động tĩnh gì nữa.
Thần Sách Quân giám thị Vương phủ đã sớm bị rút về, bây giờ thủ vệ Vương phủ đều là thân vệ trong Huyền Giáp Quân mà Chu Liệt mang đến. Dù người làm trong phủ đều là cơ sở ngầm trong cung, nhưng bọn họ căn bản không đến gần được chỗ khẩn yếu, những tin tức có được đều là Lý Phượng Kỳ muốn để bọn họ truyền vào trong cung.
Lý Phượng Kỳ cũng không sợ Lý Tung biết được nhất cử nhất động của hắn, mà ngược lại, giờ hắn muốn đem nhất cử nhất động của mình truyền tới tai Lý Tung.
Lý Tung biết càng nhiều, trong lòng sẽ càng bất an.
Đánh rắn không chết ắt gặp phản phệ. Tình hình bây giờ Lý Tung đối mặt chính là như vậy.
Lý Phượng Kỳ không chết, Huyền Giáp quân chưa trừ, mà giữa hai người lại như nước với lửa từ lâu. Lý Phượng Kỳ chính là thanh đao treo trên đầu Lý Tung, lại chậm chạp chưa hạ xuống.
Kéo càng lâu, Lý Tung chỉ có thể càng hoảng loạn.
Một khi hắn rối loạn, trận tuyến sẽ dễ dàng phạm sai lầm.
Lý Phượng Kỳ tuy rằng thế lớn, nhưng xưa nay không kéo bè kết đảng, cực ít khi lén lút kết giao qua lại với triều thần. Bây giờ lại phô trương thanh thế mời tiệc triều thần, truyền tới tai Lý Tung, nhất định là Lý Phượng Kỳ có mưu đồ khác. Đây là đang bức ép gã động thủ.
Gã làm càng nhiều, sai lầm sẽ càng nhiều, đều là nhược điểm đưa tới cửa.
"Vậy thứ hai là gì?" Diệp Vân Đình nghĩ rõ ràng mới nhớ hắn chỉ mới nói nửa câu.
Lý Phượng Kỳ lười nhác dựa vào lưng ghế dựa, ngón tay có quy luật gõ bàn, chậm rì rì nói nốt lời chưa nói hết: "Thứ hai là cho đại công tử danh phận chính thức, cũng miễn để người ngoài không biết phủ Vĩnh An vương ta đây có thêm một chủ tử mới."
Diệp Vân Đình cho là có thể nghe được cao kiến: "..."
Y im lặng một lúc, cười đến khô khốc: "Vương gia nói đùa."
Lý Phượng Kỳ lại không tha: "Đại công tử cảm thấy ta đang nói đùa sao?" Hắn đầy mặt ngôn từ nghĩa chính: "Ta với đại công tử dù sao cũng là phu phu bệ hạ tứ hôn. Vài ngày trước tình thế không tốt, liên lụy đại công tử gặp không ít khinh thường vì ta. Bây giờ vừa thoát khỏi khốn cảnh, danh phận nên có tất nhiên phải có, bằng không cũng đến kêu đi hét như Tề quốc công đối xử với đại công tử như vậy, làm sao khiến ta ôn hòa nhã nhặn?"
Hắn thu liễm ý cười: "Đại công tử biết đấy. Tính khí ta luôn không tốt. Nếu người hôm nay không phải cha đẻ của ngươi, có thể không còn cơ hội ra khỏi cửa lớn Vương phủ."
Diệp Vân Đình: "..."
Y nhìn chằm chằm nam nhân đầy mặt nghiêm nghị, nghĩ thầm, người đến bản tôn hoàng đế còn không để trong lòng, còn có thể coi tứ hôn là thật hay sao?
Vậy là lại muốn thừa cơ đùa cợt y.
Nhưng lại nghĩ hôm nay trước mặt phu thê Diệp Tri Lễ, hắn che chở mình như vậy, liền bỏ cái ý niệm này đi.
Vĩnh An vương nặng tình hứa hẹn, hôm nay là thật tâm che chở cho y.
Diệp Vân Đình không phải người không biết tốt xấu, y mím mím môi, một lần hành động đạt được hai mục đích, y cũng không có lý do gì để từ chối, liền nhận phần ân tình này: "Vậy làm theo Vương gia nói."
"Vậy ta liền sai Ngũ Canh, Chu Liệt sắp xếp." Lý Phượng Kỳ đạt được mục đích, nhỏ bé không thể nhận ra mà ngoắc ngoắc môi, liền quay lại đề tài lúc trước: "Ngày tổ chức yến hội nhất định sẽ rất rối ren. Trước tiên ta nói lại với ngươi mấy quan chức trọng yếu một lần nữa. Đến lúc đó ta không giúp được, còn phải làm phiền đại công tử hỗ trợ chiêu đãi."
Diệp Vân Đình gật đầu, nghiêng người đến xem bái thiếp trong tay hắn, thần sắc nghiêm túc.
Lý Phượng Kỳ liếc y một cái, thân thể cũng nghiêng về phía y một chút, từ từ đến rất gần y, mới không nhanh không chậm nói cho y những tranh đấu đảng phái giữa các quan viên này.
Giữa triều thần lợi ích gút mắc lẫn lộn, giữa từng người có ngàn vạn mối quan hệ. Lý Phượng Kỳ kiên trì từng cái từng cái giảng giải cho y. Đến lúc nói xong toàn bộ đã qua một canh giờ.
Diệp Vân Đình nhìn thời gian, hơi kinh ngạc: "Vậy mà đã qua giờ cơm trưa rồi, ta sai hạ nhân bày cơm đi?"
Lý Phượng Kỳ khẽ nhíu mày, chần chờ nói: "Quá giờ rồi, không muốn ăn lắm."
"Ít nhiều cũng phải ăn một chút." Diệp Vân Đình không đồng ý mà cau mày.
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn y một cái, giả vờ làm khó dễ: "Ăn mấy khối bánh quế ngọt cũng không tồi, nhưng đầu bếp trong phủ chưa bao giờ làm..."
"..." Diệp Vân Đình hoài nghi hắn đang ám chỉ cái gì.
Vừa nãy y có kể cho Lý Phượng Kỳ nghe, có một lần Diệp Vọng thấy y làm bánh quế ngọt, muốn ăn rồi lại giả vờ không thèm để ý. Tuy rằng y nhìn ra, lại coi như không phát hiện. Bây giờ nhớ lại thấy vô cùng hổ thẹn.
Không nghĩ lúc này mới qua một chút thời gian, vị này cũng nói đến bánh quế ngọt.