Xuống Âm Phủ Làm Tân Nương Tử

Chương 3



Mí mắt Triệu Hinh Doãn khẽ chớp động, mở ra một cặp mắt hoa hạnh có chút ngơ ngác nhìn xung quanh. Rèm cửa màu xanh tươi mát cùng mùi đàn hương thoang thoảng quen thuộc xộc vào sống mũi cô, nơi này không phải là phòng ngủ của cô hay sao. Triệu Hinh Doãn còn chưa kịp phản ứng với hoàn cảnh thực tại thì ngoài cửa giọng nói vui mừng của Thi Thi đã truyền đến.

- Hinh Doãn cậu tỉnh rồi sao? đúng là dọa chết bọn tớ mà!- Thi Thi trên tay cầm cốc nước ấm đi đến bên giường, đưa tay lên trán đo nhiệt độ cơ thể của Triệu Hinh Doãn, thấy nhiệt độ cơ thể cô không còn nóng như lửa nữa mới thở phào nhẹ nhõm, đem cốc nước ấm nhét vào tay Triệu Hinh Doãn.

Hơi ấm của cốc nước xuyên qua lớp thủy tinh dày truyền tới lòng bàn tay Triệu Hinh Doãn, cô cảm nhận được giữa bàn  mình cùng cốc nước có một loại xúc cảm rất mạnh mẽ, giống hệt như lúc bàn tay lạnh lẽo của Vương Bách Quân cùng người kia chạm vào cô, khác biệt duy nhất là cốc nước mang đến hơi ấm còn bàn tay của Vương Bách Quân và người kia lại là khí lạnh. 

- Tớ làm sao lại ở nhà?- Triệu Hinh Doãn nâng cốc nước ấm nhấp một ngụm để làm ướt cuống họng đang khô rát của bản thân, nhìn Thi Thi đứng cách đó không xa thắc mắc hỏi.

Trong trí nhớ mơ hồ của Triệu Hinh Doãn, cô chỉ nhớ sau khi nam nhân kỳ lạ kia rời khỏi thang máy, tháng máy kia như thể bị ma ám không ngừng điên cuồng kéo lên thả xuống không có quy luật. Không biết có phải do chịu tác động từ những chuyển động của tháng may hay không mà Triệu Hinh Doãn liền cảm thấy bụng mình như bị sóc lên dữ dội, cảm giác muốn nôn ói trào đến tận cuống họng, cô đưa tay muốn với lấy Vương Bách Quân bên cạnh để đứng cho vững nhưng thứ cô với được chỉ là khoảng trống không hề có bóng người. Sau đó đèn tháng may vụt tắt lúc đấy Triệu Hinh Doãn có cảm giác khoang tháng máy kia đang hướng mặt đất phía dưới mà rơi tự do. Bản thân cô cho rằng mình đã sắp toi mạng rồi, ai biết vừa nhắm mắt lại mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang yên ổn nằm trên giường.

- Cậu không nhớ gì sao? Cậu vừa bước xuống tầng hầm liền ngất đi, bọn tớ sợ quá liền mang cậu quay về thành phố X, đi giữa đường cậu phát sốt... Hinh Doãn cậu đúng là biết cách dọa bọn tớ mà, ngay cả Lâm Hi cũng bị cậu dọa cho tái cả mặt mũi, con bé còn khóc nữa đấy!- Thi Thi ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Triệu Hinh Doãn, thở dài đem đầu đuôi câu chuyện vì sao cô lại có mặt trong nhà mình, an an ổn ổn nằm trên giường êm nệm ấm mà ngủ.

Xuống đến tầng hầm liền ngất đi? Triệu Hinh Doãn trong đầu không hề có ấn tưởng với chuyện bản thân ngất đi, nếu như vừa bước xuống tầng hầm cô đã ngất đi vậy thì lẽ nào tất cả những việc xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi sao. Triệu Hinh Doãn hít một ngụm không khí lớn, dùng nó lấp đầy khoang ngực đang phập phồng của mình muốn từ trong mớ trí nhớ hỗn độn của mình tìm ra một chút ấn tưởng về việc mình ngất đi. Còn có nếu thật chỉ là một giấc mơ thì vì cái gì mà cô lại cảm nhận một cách chân thực như thế, sự sợ hãi phát ra từ nội tâm cùng bàn tay lạnh lẽo của Vương Bách Quân cùng người kia, nó chân thật đến mức khiến người ta không dám nghĩ đó hoàn toàn là mộng cảnh.

- Vương Bách Quân đâu? Cậu ta có đi cùng các cậu không?- Triệu Hinh Doãn gấp đến độ đánh rơi cốc nước xuống sàn nhà, níu lấy cánh tay Thi Thi kích động hỏi, không biết vì lý do gì khi nhắc đến ba chữ Vương Bách Quân phát âm của cô lại không hề tròn trịa.

Thi Thi bị sự kích động của Triệu Hinh Doãn dọa sợ, ú a ú ơ không biết nên trả lời như thế nào, cổ tay Thi Thi cũng bị cô nắm đến phát đau, song Thi Thi vẫn kiên nhẫn đem cô đang dùng ánh mắt nóng nảy nhìn mình đè xuống, hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng chậm rãi trả lời mấy câu hỏi của Triệu Hinh Doãn.

- Vương Bách Quân sau khi đưa cậu về đã quay về nhà của mình rồi, từ đầu đến cuối Vương Bách Quân đều ở cùng bọn tớ, chưa hề rời đi nữa bước... Mà sao cậu đột nhiên lại để ý đến Vương Bách Quân? Vừa rồi cậu nhắc đến tên cậu ta còn có vẻ rất sợ hãi? Cậu rốt cục làm sao vậy?- Thi Thi nghi hoặc nhìn Triệu Hinh Doãn, dù gì Thi Thi cũng là bạn thân của cô, chuyện cô sợ ma cỏ Thi Thi đương nhiên biết, nhưng việc cô sợ đến mức ngất rồi còn phát sốt thì là lần đầu Thi Thi chứng kiến. Lạ nhất là tâm tình của Triệu Hinh Doãn sau khi tỉnh lại hình như có gì đó rất không bình thường.

Những việc Thi Thi nói với Triệu Hinh Doãn cũng là sự thật, đúng là cô đã ngất đi sau khi bước xuống tầng hầm, mọi người gọi như thế nào Triệu Hinh Doãn cũng không tỉnh lại. Sau một hồi chờ đợi thì quyết định mang theo Triệu Hinh Doãn quay về thành phố X, trên đường về Triệu Hinh Doãn còn phát sốt, mơ mơ hồ hồ nói cái gì không phải người, còn hét toáng tên tất cả mọi người trong nhóm... Dọa cho cả năm người còn lại sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

- Không thể nào, không thể nào như thế được... Cảm giác đó không thể nào là mơ được. Vương Bách Quân anh ta... Thi Thi cậu phải tin tớ, Vương Bách Quân anh ta... - Triệu Hinh Doãn càng nghe càng mờ mịt, cô khẳng định những chuyện cô trải qua hết thảy không phải mơ, cô dám chắc bản thân lúc trải qua những chuyện đó rất rất thanh tỉnh.

- Tớ làm sao?- Vương Bách Quân cùng ba người khác từ ngoài cửa đi vào, trên tay mấy người bọn họ còn xách theo vô số túi nilong đựng đồ ăn.

Một câu "Không phải người" vừa đến cuống họng đã bị Triệu Hinh Doãn cật lực nuốt xuống bụng, bốn người xuất hiện trước cửa phòng cô không phải ai xa lạ mà chính là Vương Bách Quân, Trần Giai Kỳ, Lâm Lam cùng Lâm Hi. Sắc mặt Triệu Hinh Doãn trắng bệch, cuống họng như thể bị bóp nghẹn không cách nào thốt lên lời, không đúng Vương Bách Quân không phải là người này, hay nói cách khác Vương Bách Quân mà cô biết không phải là người trước mặt.

Vương Bách Quân trong trí nhớ của Triệu Hinh Doãn, là một người mang gương mặt của quỷ vạn sầu, tuy đẹp trai nhưng lại quá đỗi lạnh lùng. Tuy nhiên, nếu đem Vương Bách Quân đặt giữa một đám nam nhân có nhan sắc thì cô dám khẳng định Vương Bách Quân lạnh lùng, trầm tính ít nói lại có chút ngạo mạn vẫn có thể lấn át hết màu sắc của nam nhân khác. Thế nhưng, Vương Bách Quân hiện tại đang đứng trước mặt cô, lại là một người mang khuôn mặt quá đỗi bình thường. Nếu đem người này đặt vào đám nam nhân trên chắc chắn sẽ trở nên mờ nhạt vô cùng, còn có trên người Vương Bách Quân này không hề có sự lạnh lùng cùng phong thái trầm tĩnh mà ngạo mạn như trong trí nhớ của cô nữa.

Đầu óc Triệu Hinh Doãn có xu hướng muốn bùng nổ, nếu như hiện tại cô đem hết những gì mình nhìn thấy, mình trải qua kể cho mấy người bạn của cô nghe, thì có khi nào sẽ trở thành một con tâm thần thứ thiệt hay không.

- Hinh Doãn cậu cảm thấy không khỏe sao? Vừa rồi bọn tớ thấy cửa nhà không khóa nên tự ý vào, cậu không phải là giận rồi đấy chứ?- Trần Giai Kỳ thấy sắc mặt xám xịt lẫn trắng bệch của Triệu Hinh Doãn, nghĩ đến có phải là cô giận bọn họ vì vào nhà trước khi có sự cho phép của cô liền có chút ngượng ngịu hỏi thăm.

-...

-...

-...

Ngược lại với cái suy nghĩ đơn giản của bạn học Trần Giai Kỳ, ba người còn lại trong phòng đều nhận thấy Triệu Hinh Doãn có gì đó rất lạ, còn có sắc mặt Triệu Hinh Doãn khi nhìn thấy Vương Bách Quân rất sợ hãi, như thể đang gặp phải sát tinh ấy.

Vương Bách Quân thấy ánh mắt đầy nghi hoặc cùng sợ hãi của Triệu Hinh Doãn cứ nhìn chăm chăm mình liền có cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Có phải hay không do bản thân chọn concept là hình kinh dị nên dọa đến Triệu Hinh Doãn, vì thế mà cô mới có ác cảm với bản thân mình hay không, nghĩ đến việc Triệu Hinh Doãn đột ngột ngất đi Vương Bách Quân đúng là nên tự trách một chút.

- Hinh Doãn có phải là cậu giận tớ hay không? Tớ thật sự không cố tình chọn loại concept kinh dị này... Chỉ là, tớ không nghĩ lại dọa cậu ngất đi... Thật xin lỗi cậu a!- Vương Bách Quân bối rối gãi đầu, cố gắng dùng giọng điệu chân thành nhất hướng Triệu Hinh Doãn trên giường xin lỗi.

Sắc thái trên mặt Triệu Hinh Doãn so với ban nãy còn vi diệu hơn gấp bội, hiện tại cô dám chắc Vương Bách Quân trước mặt cô hoàn toàn không phải là người trước đó cô đã gặp, nếu là Vương Bách Quân trước đây đừng nói đến việc xin lỗi cô, anh chưa cười vào mặt mắng cô là đồ thỏ đế là cô đã mừng lắm rồi. Tuy nhiên, xem ra hiện giờ ngoài cô ra không ai phát hiện ra sự thay đổi bất thường này của Vương Bách Quân, nhìn sắc mặt mọi người bây giờ thì xem ra ai cũng xác định tính cách của Vương Bách Quân từ trước đến giờ đều như vậy.

Triệu Hinh Doãn cố gắng áp chế nỗi sợ hãi cùng ham muốn chửi đổng trong lòng lại, sắc thái trên mặt cũng dần dần quay về trạng thái ban đầu, chỉ là nét mặt vẫn trắng bệch ngượng ngùng hướng mấy người đang đứng bên ngoài cửa phòng cười cười.

- Không... Không sao, các cậu nhanh vào phòng đi... - Miệng Triệu Hinh Doãn bảo không sao, nhưng tay nhỏ của cô đã lần nữa gắt gao đem tay Thi Thi khóa chặt, còn có ánh mắt hạnh đào dù đã giảm bớt đi sự nghi hoặc nhưng vẫn chằm chằm nhìn về phía Vương Bách Quân với vẻ đề phòng.

- Ây cẩn thận Lâm Hi phía dưới chân có mảnh thủy tinh vỡ!- Thi Thi nhớ ra cốc nước Triệu Hinh Doãn làm vỡ nhanh chóng hướng Lâm Hi đang bận chất thức ăn lên bàn nhắc nhở.

Lâm Lam từ lúc vào cửa đến bây giờ đều chỉ im lặng quan sát Triệu Hinh Doãn, nhìn thấy Triệu Hinh Doãn từ đầu đến cuối chỉ đặt mắt trên người Vương Bách Quân liền nhíu mày, vừa rồi Lâm Lam đương nhiên nhìn thấy mấy mảnh thủy tinh vỡ dưới đất nên đã nhanh chóng kéo Lâm Hi về phía sau, tránh cho cô bé đạp phải mảnh thủy tinh. 

- Cận thận, để ý đừng để bị thương!- Lâm Lam nhận lấy túi thức ăn trong tay Lâm Hi lướt qua mảnh thủy tinh dưới đất đi đến bên bàn.

Đương nhiên ánh mắt vừa rồi của Lâm Lam không hề bị Triệu Hinh Doãn phát hiện, bởi vì hiện tại trong não cô có cả hàng tá câu hỏi vì sao thay phiên nhau mà nhảy nhót chạy tới chạy lui để tìm câu trả lời.

Câu hỏi đầu tiên chính là cô có thực sự ngất đi hay không? Hay đó chỉ là ký ức của mọi người mà thôi, cũng giống như việc Vương Bách Quân mà cô thấy là một người khác, còn Vương Bách Quân mà cô thấy lại là một người hoàn toán khác nữa.

Câu hỏi thứ hai chính là nếu như Vương Bách Quân đang đứng trước mặt cô mới là đồ thật? Thì Vương Bách Quân lúc trước đã đi đâu rồi, song tại sao chỉ có một mình cô nhìn thấy Vương Bách Quân giả kia, thời gian nhóm bọn họ gặp nhau lâu như vậy không thể nào mọi người lại bị nhầm lẫn giữa hai người.

Câu hỏi thứ ba chính là Vương Bách Quân cùng nam nhân vận y phục đỏ trong thang máy kia có quan hệ gì? Vì sao hai người bọn họ lại mang gương mặt giống nhau như vậy. 

Câu hỏi thứ tư chính là vì sao Vương Bách Quân lại nhìn cô bằng ánh mắt kia? Cô rốt cục đóng vai trò gì trong giấc mơ này? Và vì sao cô lại có thể nhìn thấy những thứ mà mọi người không nhìn thấy?

Câu hỏi thứ sáu chính là cô gái tên Tư Tư kia là ai? Có phải mọi chuyện bắt đầu từ cô gái mang tên Tư Tư kia không? Lúc đó người kia gọi cô là Tư Tư, lẽ nào trên đời này có một ngươi mang gương mặt giống hệt cô hay sao.

Câu hỏi thứ bảy chính là những sự việc bản thân cô trải qua rốt cục là sự thật hay chỉ là một giấc mộng mà thôi? Nếu là giấc mơ thì những câu hỏi phía trên sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, nhưng nếu hết thảy đều là sự thật thì sẽ không cách nào giải thích được những việc kỳ lạ trên.

- Để tớ đi lấy đồ dọn mảnh vỡ!- Trần Giai Kỳ xung phong chạy ra khỏi phòng đi tìm đồ dọn mảnh vỡ thủy tinh.

- Tớ đi cùng cậu!- Vương Bách Quân cuối cùng vẫn không chịu nỗi ánh mắt của Triệu Hinh Doãn cũng kiếm cớ chạy theo Trần Giai Kỳ.

Không khí trong phòng Triệu Hinh Doãn cô đặc, Lâm Hi bình thường đối với Triệu Hinh Doãn có chút không vừa ý nhưng dù gì vẫn là bạn cùng nhóm, nói không quan tâm đến sức khỏe của cô đương nhiên cũng không có mấy phần chân thực. Lâm Hi tiến đến bên giường ngồi xuống nhìn Triệu Hinh Doãn đang siết chặt tay Thi Thi đến đỏ rực lên tiếng.

- Cậu có phải ghen tị tay Thi Thi quá đẹp, nên muốn hủy nó đi hay không?- Lâm Hi giọng nói có vẻ như đang trách móc, nhưng bàn tay gỡ tay Triệu Hinh Doãn lại cực kỳ dịu dàng như thể sợ bản thân làm cô cùng Thi Thi bị thương.

- Tớ... Tớ xin lỗi!- Triệu Hinh Doãn được Lâm Hi nhắc nhở mới nhận thấy bản thân suốt từ lúc nãy đến giờ đã dùng hết sức siết tay Thi Thi, nhìn một vòng đỏ quanh cổ tay Thi Thi cô cảm thấy bản thân mình đúng là sợ đến phát điên rồi.

- Lâm Hi em đưa Thi Thi đi sử lý vết thương đi!- Lâm Lam đem hết thức ăn trong túi bày lên bàn, nhìn lướt qua cổ tay đã sưng tấy của Thi Thi lên tiếng nhắc nhở.

Sau khi Lâm Hi cùng Thi Thi ra khỏi phòng chỉ để lại Lâm Lam đang chuẩn bị đồ ăn trên bàn cùng với Triệu Hinh Doãn đang ôm chăn ngồi trên giường trong phòng. Cả hai người không ai nói chuyện với ai khiến cho không khí trong phòng càng lúc càng yên tĩnh, cô nhìn ánh nắng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt bi thương của nam nhân kia, đôi mắt đen tối kia trong mắt không có lấy một tia hi vọng, bi thương đến mức khiến người ta ám ảnh.

- Có phải cậu cảm thấy Vương Bách Quân có vấn đề?- Lâm Lam không quay đầu chỉ đột nhiên hỏi một câu, giọng điệu lạnh nhạt bình thản như thể chỉ tiện miệng hỏi ra.

Triệu Hinh Doãn đối với câu hỏi của Lâm Lam có chút không ngờ đến, đôi mắt hạnh đào di chuyển lên tấm lưng rộng lớn đang hướng về phía mình của Lâm Lam, không hiểu vì lý do gì cô cảm thấy tấm lưng kia quả thật rất quen thuộc, chỉ là không cách nào nhớ ra mình nhìn thấy lúc nào.