Ả ta chỉ chăm chú nhìn vào cái vòng trên cổ của mình. Ả cứ mân mê nó rồi nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng pha thêm điên cuồng. Lạc Tâm cũng để ý đến hành động của ả, không chỉ thế anh còn rất để ý tới cách ả ta tự xưng “Kẻ bước ra từ quá khứ” ả ta có ý gì?
Rất dễ dàng để nhận ra người phụ nữ này chính là người năm đó muốn mang bố Minh Khang đi. Anh cũng có thể nhận ra đây là người đã sử dụng cơ thể của bố y trong suốt mấy năm đó. Và anh cũng cảm nhận được một linh hồn yếu ớt bị giam cầm trong chiếc vòng nhưng lại không biết trong đó là linh hồn của ai hay thứ gì. Có lẽ người phụ nữ đó cũng biết thắc mắc của anh, ả cũng nói thẳng luôn:
- Trong chiếc vòng này là linh hồn của bố cậu đấy, Minh Khang à!
Minh Khang đang định lên tiếng thì bị Lạc Tâm ngăn lại. Ả ta tiếp tục nói:
- Có lẽ cả hai người đều đang thắc mắc tôi là cái gì đúng không?
oOo
Đúng như cái tên, tôi đến từ quá khứ, là linh hồn tự do không chịu sự quản thúc, tôi không già đi cũng không chết đi. Có lẽ cũng đã hơn ba trăm năm rồi, kể từ ngày tôi được sinh ra. Tôi đã trải qua nhiều biến động, khám phá rất nhiều các loại cực hạn của chính bản thân mình. Và đặc biệt nhất trong số chúng chính là khả năng xuất và nhập hồn.
Đương nhiên, tôi đã sống trong vô định rất rất lâu. Không có dự định cũng chẳng có mục tiêu, cuộc sống cứ thế trôi qua. Thế rồi tôi dốc sức và bắt đầu kinh doanh, làm rất nhiều công việc. Chắc cậu cũng đã nghe đến tên tôi rồi. Đỗ Thị Hồng, là tôi. Thực ra, tôi cũng chỉ vui vẻ với mấy thứ đó được một thời gian thôi. Rồi tôi lại chán. Cuộc sống của tôi lại không có mục đích cho tới khi…
Tới cái ngày tôi gặp một người đàn ông. Hai cậu nghĩ tôi sẽ yêu sao? Không hề, đây không phải câu chuyện ngôn tình và một kẻ sống lâu như tối sẽ có hứng thú với tình cảm ư? Tôi nhận ra rằng cơ thể của người đó có thể trở thành thuốc độc với tôi. Chỉ cần có được cơ thể đó tôi sẽ chết đi dần, tôi sẽ có thể sống như một con người bình thường.
Nhưng khi tôi muốn đưa người đó đi lại bị ngăn lại. Cũng may, người ngăn tôi chết rồi, tôi thì lại chẳng cần quan tâm con của người này nghĩ gì. Vậy là cứ thế, tôi chiếm lấy cơ thể ấy. Linh hồn của tôi yếu đi rất nhiều. Tôi đã gần tới cái chết. Điều mà tôi mong muốn nhất. Tôi bắt đầu tàn phá cơ thể, cảm giác những thứ độc hại đi vào cơ thể khiến tôi sung sướng vô cùng. Cảm giác bị bào mòn mà chưa bao giờ được trải nghiệm ấy, quá tuyệt.
Đáng tiếc, hưởng thụ chưa được bao lâu, tôi lại bị phá đám. Và kẻ phá đám đó chính là hai cậu…
oOo
- Chắc hai cậu nhớ ngày hôm đó chứ nhỉ? Cơ hội được chết của tôi vậy mà lại bị tước đi. Nên tôi muốn trả thù cậu thôi. Mà tôi đâu thể nào làm gì “người gác rừng” được. Cậu ta mạnh hơn tôi. Nên đương nhiên cậu là mục tiêu rồi.
Minh Khang hít sâu hỏi lại:
- Chỉ vậy thôi sao?
Ả ta cười lớn gật đầu:
- Đúng vậy.- Ả dừng lại, rồi quay đi chỗ khác giơ chiếc vòng của mình lên, để nó dưới ánh mặt trời- Tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi tôi lý do mà tôi lại giam giữ linh hồn của bố cậu cơ?
Ả ta hạ nó xuống rồi lại quay qua, nhìn thẳng vào mắt của Minh Khang và Lạc Tâm:
- Đó là bởi vì nó giúp tôi nhớ về khoảnh khắc cơ thể và linh hồn bị hành hạ, bị đẩy tới gần cái chết.
Lạc Tâm nhìn về ả. Một ả đàn bà điên đến vô cùng, ả ta sống lâu tới phát điên rồi liên tục đi tìm kiếm cảm giác “chết” mà ả chưa bao giờ được thử. Đó là sự tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng tới cùng cực, tuyệt vọng tới điên. Và ngay cả trong ánh mắt của ả, kể cả khi ả nghĩ đến hay kể về bất cứ điều gì, đều có một sự tuyệt vọng ánh lên bên trong đó.
Không ai nói gì hết, ả ta thì vẫn tiếp tục mân mê chiếc vòng cổ của mình. Ả không biết là bao lâu rồi ả chưa nói hết ra câu chuyện của mình. Cuộc đời của chính bản thân ả là hòn đá cũng là lồng giam đối với ả. Có lẽ chính ả cũng nhận ra được sự tuyệt vọng trong ánh mắt mình. Không chỉ vậy, sự tuyệt vọng ấy, ả đã nhận ra từ rất lâu rồi. Nhưng ả chưa bao giờ để tâm đến nó. Ả tự thôi miên là ả không tuyệt vọng, sống bất tử thì có gì mà tuyệt vọng… Vậy mà sự tuyệt vọng ấy chẳng bao giờ biến mất.
Nhìn lâu, Minh Khang cũng đã nhìn thấy được sự tuyệt vọng đang dần lớn lên trong đôi mắt ả. Liệu có phải y đang cảm thấy ả đáng thương không? Đương nhiên là không, ngay cả Lạc Tâm cũng vậy, anh cũng không thể thương cảm được cho người phụ nữ này. Vì thỏa mãn đam mê và sự điên của bản thân, ả đã hại chết người. Một người sống trong tuyệt vọng thì thật đáng thương nhưng một người sống trong tuyệt vọng rồi bắt người ta phải chịu sự tuyệt vọng cùng mình thì chẳng còn đáng thương nữa.
Căn phòng vẫn im lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của từng người. Lạc Tâm không biết nói gì, Minh Khang cũng vậy. Chỉ có thể im lặng. Ả ta thì vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng kia. Ả nhắm mắt như đang muốn quyết định một điều gì đó.
Lần nữa mở mắt ra, trong mắt ả hiện lên một thứ gì đó như sự quyết tâm. Hồng nắm chặt cái vòng cổ của mình rồi đi về phía Lạc Tâm:
- Lạc Tâm, không biết tôi có thể cầu xin ngài giết chết tôi được không. Giết chết linh hồn của tôi, khiến nó biến mất đi.
Có lẽ đây là lý do thật sự mà ả quyết định tới đây. Ả đang cầu xin để có được cái chết. Lạc Tâm nhìn ả rồi lại nhìn về phía Minh Khang như đang hỏi ý kiến của y về việc này. Minh Khang không nói gì, ánh mắt cũng cúi xuống. Chính y cũng không biết nên giải quyết như nào. Tội ả ta đáng chết nhưng đó không phải là nguyện vọng của chính ả sao? Giết chết ả là đang khiến ả được thỏa mãn.
Hai người vẫn không biết nói gì, ả ta thấy vậy thì lùi ra phía sau một bước rồi quỳ xuống nhưng ánh mắt ả vẫn ngước cao lên, một tư thế có vẻ hiên ngang hơn là hèn mọn. Ả tiếp tục cầu xin:
- Xin ngài hãy thiêu cháy linh hồn tôi đi. Đó không phải là hình phạt cho những con quỷ như tôi sao?
Lạc Tâm nhìn ả như vậy, chính anh cũng đã đưa ra được quyết định của mình. Anh bước lên phía trước, nhìn vào con mắt của ả. Có lẽ đây là mục đích ban đầu của ả. Cái chết. Nhưng không phải nó sẽ dễ dàng có được cái chết hơn nếu như ả ta lao vào đánh nhau với anh sao? Ả như đã thấy được sự nghi ngờ của anh. Hồng giải thích:
- Thực ra đó là kế hoạch ban đầu của tôi nhưng rồi… Tôi nghĩ chết mà chẳng được nói ra những thứ mà mình chịu đựng bao lâu thì.- Ả ta dừng lại rồi nở một nụ cười- Tôi sẽ chết không nhắm mắt mất.
Lạc Tâm lắc đầu rồi nói:
- Câu trả lời của tôi là không! Tôi sẽ không ban cho bà sự giải thoát.
Lạc Tâm không sử dụng từ “chết” mà dùng từ “giải thoát”. Vì “giải thoát” như là sự ban thưởng đối với Hồng lúc này. Mà với tất cả những tội ác của ả, liệu có xứng đáng nhận được phần thưởng hay không? Không, không bao giờ, người như ả sẽ chẳng thể đạt được sự giải thoát một cách dễ dàng như vậy. Hình phạt đối với ả hiện tại đó chính là tiếp tục sống.
Nghe được câu trả lời, có vẻ ả không quá bất ngờ. Hồng cúi đầu xuống, ánh mắt lúc này của ả chỉ còn lại sự tuyệt vọng, đương nhiên cũng không thể thiếu đi sự điên đã ngấm vào từ lâu. Ả hỏi:
- Tôi có thể hỏi lý do không?
Lạc Tâm nhìn ả rồi nói:
- Với tất cả những gì bà đã gây ra, bà nghĩ bà xứng với phần thường giải thoát sao?
- Vậy tôi phải làm gì? Tôi sẽ làm mọi thứ. Hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì để có được phần thưởng này.
Lạc Tâm nhìn vào mắt ả rồi trả lời:
- Vậy hãy chuộc tội đi.
- Bằng cách nào chứ?- Ả ta ngẩng đầu cũng nhìn vào mắt anh.
- Hai trăm năm, tôi cho bà hai trăm năm. Làm việc tích đức đi, khi ấy hãy tìm tới tôi. Còn nếu bà chết được trước thời hạn đó thì chúc mừng. Nhưng nếu chưa hãy nhớ, ngày này hai trăm năm sau, tôi đang đợi bà.
- Cảm ơn…- Ánh mắt của ả như được lọt một đốm sáng vào. Cuối cùng, ả cười, vì ả biết ả sắp chết. Mà chính ả cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ả ta đứng lên rồi rời khỏi văn phòng. Minh Lan đang ở ngoài thấy ả đã đi thì nhanh chóng chạy vào bên trong. Cô có hơi lo cho anh trai của mình cũng lo cho Lạc Tâm. Một người phụ nữ kỳ lạ như vậy, ai mà biết mụ ta sẽ làm ra điều gì cơ chứ. Minh Lan mở tung cửa và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cả hai người ở bên trong không làm sao. Cô nhanh chóng đi tới hỏi thăm:
- Hai anh có sao không?
Lạc Tâm lắc đầu còn Minh Khang thì vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ đã được Hồng trả lại. Y muốn cười cũng muốn khóc. Người cha của y có lẽ cuối cùng cũng có thể được yên nghỉ thật sự. Minh Khang nghĩ lại lời mà ả kia nói. Như vậy có nghĩa là ả ta đã đè ép linh hồn của bố y suốt mấy chục năm, sau đó lại giam cầm linh hồn ông ấy gần hai mươi năm. Y nắm chặt cái vòng rồi nhìn sang Minh Lan, cô đang nhìn y vô cùng lo lắng:
- Anh không sao chứ? Sao ban nãy em hỏi mà anh cứ đứng đờ ra vậy?
Minh Khang mỉm cười:
- Không có gì, anh không sao? Em cứ ra ngoài trước đi. Mọi chuyện anh sẽ kể với mấy đứa sau.
Minh Lan không muốn ra nhưng lại bị Minh Khang cưỡng ép đẩy ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Minh Khang đưa cho Lạc Tâm chiếc vòng cổ rồi nói:
- Không biết anh có thể giúp tôi không? Tôi muốn bố tôi được tự do.
Lạc Tâm gật đầu rồi cầm lấy chiếc vòng cổ. Anh nắm chặt nó rồi nhắm mắt lại, lầm bẩm đọc một câu chú rồi ánh sáng chói hiện lên. Ánh sáng đó không bao lâu sau cũng tắt đi. Hình ảnh một người đàn ông hiện lên mơ hồ rồi biến mất luôn. Ánh sáng len lói trong chiếc vòng cổ cũng biến mất.