Trong nhà bếp lớn đến kinh người, mọi thứ đều được gia công một cách khéo léo đủ thể hiện sự tinh tế cũng như khó tính của chủ nhân, sàn được lát gạch men sáng bóng, trên những dãy bàn thật dài, thức ăn được sắp xếp vô cùng có trật tự.
Chỉ khoảng năm bảy người đứng trong cái nhà bếp to gấp ba bốn lần bình thường này cũng không làm không gian trở nên chật chội, ngược lại còn có vẻ thật thưa thớt, chỉ là từng đó đôi mắt đều đưa cái nhìn tò mò xen chút xem kịch vui hoặc bất bình nghị luận về một góc trong căn phòng, nháy mắt khiến không khí trở nên nóng hơn rất nhiều.
Mạc Nhiên yên lặng nhìn nụ cười đắc thắng không hợp với khí chất lolita trên mặt cô gái đang ngồi dưới đất, nước mắt không ngừng rơi kia, bên tai ong ong những tiếng bàn tán chỉ trỏ cũng những người xung quanh, bên môi cô nhếch lên thành độ cong nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra tia khinh bỉ không chút che giấu khiến người ngồi dưới đất kia cứng đờ.
Con hổ không phát uy thì tưởng nó là hello kitty sao.
Nếu đã thích đóng vai yếu đuối lôi kéo tình thương của người khác như thế thì cô cũng không ngại phối hợp đóng ác một lần đâu.
"Rốt cục thì cô đang làm cái gì vậy hả? Bộ không có mắt à?"
Giọng nói chua ngoa đanh đá tuy không lớn nhưng lại đặc biệt thu hút sự chú ý trong không gian yên tĩnh, đặc biệt là trong đám đông đang tò mò về chuyện gì đang xảy ra. Tiếng bàn tán nháy mắt bùng nổ, cả căn bếp dường như đều nhìn cô bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, thậm chí còn có nhiều người bất bình nói lớn.
"Thái độ gì vậy chứ, làm sai không xin lỗi mà còn la lối om xòm gì vậy?"
"Sao loại người vô sỉ này có thể ở đây được chứ, còn không mau cút đi, thả cho con gái người ta."
"Phải đó, phải đó còn không mau xin lỗi Tiểu Điệp đi!"
Nụ cười khinh thường trên gương mặt cô gái tên Tiểu Điệp kia càng đậm. Hừ, làm ra vẻ thần bí cái gì chứ, làm hại cô lo sợ một lúc lâu, hoá ra chỉ là một con nhỏ chua ngoa đanh đá không có đầu óc mà cố tỏ ra nguy hiểm thôi. Cứ tiếp tục hét ầm lên đi, ồn ào tới tai của thiếu chủ càng tốt, để ngài ấy thấy mày xấu xa đến mức nào.
Mạc Nhiên cũng chẳng muốn làm cô ta thất vọng, giọng nói càng lúc càng cao, càng lúc càng hung ác.
"Khóc khóc cái gì chứ, bộ tôi có làm gì cô à. Miệng thì rõ ràng bảo cho trứng tôi mà cô lại đem ném xuống đất như thế, thái độ đó là ý gì vậy?"
Tiếng bàn tán nháy mắt im bặt, sau đó lại càng sôi nổi hơn lúc đầu, ánh mắt của mọi người tràn ngập tia nghi hoặc bắn về phía cô Tiểu Điệp kia.
Chẳng phải muốn cô đanh đá chua ngoa sao, cô làm rồi a, sao lại lia ánh mắt như dao cạo về phía cô thế?
Đôi mắt trong suốt của Tiểu Điệp hung ác trừng nụ cười trêu tức trên môi của bạn nhỏ Mạc Nhiên, răng ngà tức tối cắn đôi môi đỏ mọng đến rướm máu, trong lòng không biết đã lôi bao nhiêu đời tổ tông nhà người ta ra mà mắng.
Mạc Nhiên hứng thú dạt dào nhìn vẻ mặt biến hoá như tắc kè bông của người đối diện, cô đang chờ cô ta đi bước tiếp theo.
Quả nhiên, chưa tới một phút đồng hồ sau, ánh mắt hung ác kia được thay thế bằng tia ủy khuất, nước mắt tựa như nước tràn bờ đê không ngừng tuông rơi, bộ dạng yếu đuối chọc người thương tiếc.
"Không có... Không có... Em không có ý đó mà... Em... Em..."
Cô thật phục mấy người có thể khóc như vầy a, bộ không đau mắt hay sao, bạn nhỏ nào đó khẽ nhướng mày. Trình độ diễn kịch của cô bé này cũng rất khá, tuổi nhỏ mà tâm cơ đủ sâu, chỉ có điều vẫn chưa đủ kinh nghiệm để thao túng lòng người.
Nhìn đi, bằng chứng chẳng phải là những ánh mắt nghi hoặc hướng về phía cô ta hay sao. Em gái à, trong trường hợp này em phải nên biết là càng khóc lóc càng khiến người ta nghĩ mình có tật giật mình nha.
Không chờ Mạc Nhiên lên tiếng tự biện hộ, giọng nói ngả ngớn đặc trưng vang lên làm tiếng bình luận xung quanh bỗng im bặt.
"Đang có chuyện gì thú vị à, sao mọi người lại tập trung ở đây đông thế?"
Dứt lời, trên vai của Mạc Nhiên mọc thêm một cái tay hạnh kiểm xấu sờ sờ vuốt vuốt, vai bên kia nặng trĩu vì người nào đó không biết tự trọng tựa hẳn thân mình không xương vào vai người khác.
"Tiểu Nhiên Nhiên yêu dấu, em nói cho anh biết có chuyện gì đi a."
Người hầu xung quanh hoàn toàn đứng hình. Bọn họ có hoa mắt ù tai không a, người đang không ngừng bán manh làm nũng kia thật sự là thiếu chủ đại nhân lãnh huyết tựa tu la hay sao?
Mạc Nhiên âm thầm nhíu mày, đôi mi xinh đẹp như cánh bướm không kiên nhẫn mà cụp xuống. Hắn ta mặt dày cũng không đồng nghĩa cô cũng mặt dày như hắn, làm ơn ý thức đây là chốn đông người dùm cái đi.
Người nào đó dường như vẫn không ý thức được thái độ khó chịu của bạn nữ, gương mặt mị hoặc kia không ngừng cà tới cà lui trên vai cô. Dường như nhận thấy gì đó không đúng, Du Tử Nhiên lười biếng hé mở đôi mắt phượng câu hồn, vẻ mặt vô tội nhìn người từ nãy tới giờ vẫn còn đang ngồi dưới đất kia.
"Đây chẳng phải là Tiểu Điệp sao, sao lại ngồi dưới đất như thế, mau đứng dậy đi."
Ảnh đứng một bên yên lặng nhìn trời, chủ nhân cũng thật biết đùa, chẳng phải khi nãy còn hí hửng đứng xem Tiểu Điệp cùng vị tiểu thư này cãi nhau hay sao, bây giờ lại giả vờ cái gì chứ.
Mạc Nhiên khẽ trừng mắt, con yêu nghiệt này chẳng phải đang phá đám cô sao. Nhìn cái điệu bộ đắc ý này đi, hẳn là hắn ở ngoài xem kịch vui từ đầu, chẳng qua thấy mọi chuyện không cần xé quá lớn nên mới nhảy vào thôi.
Thật ra cô cũng hiểu đạo lý con chó bị ép tới đường cùng cũng biết quay lại cắn người, nếu Du Tử Nhiên đã cho cô bậc thang đi xuống thì cô khách sáo làm gì.
"Cũng không có gì, chỉ là chút hiểu lầm thôi. Chút sơ xuất nhỏ này không đáng để anh bận tâm đâu."
Ngữ điệu lạnh nhạt hờ hững của cô hoàn toàn chặn đứng cái vẻ mặt ủy ủy khuất khuất muốn nói lại thôi làm người ta chán ghét của Tiểu Điệp, đồng thời nhắc nhở cô ta chút chiêu trò nhỏ này không thể khiến một kẻ như Du Tử Nhiên bận tâm.
"Nếu là hiểu lầm thì mọi người cũng sớm giải tán đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa đâu."
Dường như chỉ chờ có lời kết này, mọi người lại ai làm việc nấy, không chút quan tâm tới người vẫn còn ngồi dưới đất kia.
Cũng chẳng ai để ý tay của cô ta bấu chặt xuống đất, ánh mắt oán độc bắn về phía bóng lưng của hai người đang thân mật khoát vai nhau đi ra khỏi cửa.
Chết tiệt, chỉ tại cô ta, chỉ tại cô ta mà thiếu chủ trông thấy bộ dạng thảm hại của cô, rồi sẽ có một ngày cô sẽ khiến cô ta trả đủ.
Cắn chặt răng đứng dậy, lê thân mình nhếch nhác lặng lẽ lui ra khỏi phòng bếp. Mọi thứ đâu lại vào đấy như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có vệt trứng vàng óng in thành từng vệt dài trên nền nhà có thể chứng minh vừa rồi nơi đây không hề yên ổn.