Ánh chiều tà phản chiếu vào ô cửa kính của tầng cao nhất trong toà nhà Dạ thị làm hình dáng thon dài của người đàn ông in trên tấm kính càng mờ ảo.
Người đàn ông lười biếng tựa lên chiếc ghế da ngay sát bên cửa sổ, đôi mắt đen láy trầm tĩnh không một tia gợn sóng lại lạnh bạc đến đáng sợ, tựa như trên đời này không gì có thể làm người nọ để tâm. Không biết hắn đã ngồi đó từ bao giờ, có lẽ chỉ mới đây thôi, nhưng có lẽ là lâu đến mức có thể hoà làm một thể với không khí tĩnh lặng của căn phòng vẽ nên một bức tranh mĩ nam đồ tuyệt đẹp.
Người nọ đang nghĩ gì? Chắc chỉ có mình hắn biết.
Tiếng gõ cửa thật khẽ nhưng lại đặc biệt nổi bật đánh tan đám mây yên lặng kì quái trong phòng. Người nọ như một kẻ ngủ gật bị đột ngột đánh thức, hắn lười nhác đứng dậy, đôi mày kiếm khẽ nhíu, chân thon dài chậm rãi bước về phía bàn làm việc, giọng nói dịu dàng mê người đồng thời cất lên.
"Vào đi."
Vừa dứt câu, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, theo sau là một nữ một nam, một trước một sau bước vào.
Người đàn ông độ khoảng hơn 40 có bộ dạng khá bình thường, là loại hình mà khi đứng trong đám đông sẽ tìm thấy hàng tá người có gương mặt tương tự, thậm chí khi mới chỉ gặp lướt qua cũng khó mà nhớ được ông ta, chỉ là đôi mắt một mắt ti hí kia lại loé lên tia sáng thâm sâu khó dò.
Ngược lại, người phụ nữ đi phía trước lại cực kì bắt mắt. Gương mặt ôn nhu đoan trang tựa mĩ nữ Giang Nam bước ra từ tranh thủy mặc lại sở hữu một thân hình bốc lửa khiến bao đàn ông đỏ mắt, bộ đồ công sở nhìn như kín đáo lại càng làm nổi bật những đường cong lung linh của phái nữ. Đôi môi hồng đào khẽ nhếch, giọng nói trong trẻo tựa như tiếng nước róc rách khiến lòng người say mê.
"Thưa giám đốc, người đã tới."
Dạ Tích Phàm chỉ gật nhẹ đầu xem như đã nghe thấy, đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ không thèm liếc vị thư kí xinh đẹp kia thêm cái nào, chỉ lơ đãng liếc qua người đàn ông bình thường đang đứng giữa phòng.
"Sao rồi?"
"Thưa, đã nhận được tín hiệu của nhị thiếu gia, chỉ là vẫn chưa tìm được tung tích của Mạc tiểu thư."
"Tiếp tục tìm."
Ngón tay của Dạ Tích Phàm khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn tạo nên âm thanh thật khẽ, lông mi thật dài che đi đôi mắt phượng xinh đẹp. Bộ dáng tựa như lơ đãng lại khiến người khác không thể khinh thường.
Người đàn ông lạ mặt yên lặng lui xuống, cánh cửa chậm rãi khép chặt trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Ngón tay của hắn vẫn nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn theo một quy luật nào đó, đôi mắt đen láy vẫn trầm tĩnh như nước hồ thu, chỉ là sâu bên trong là từng đợt lốc xoáy sâu hun hút. Đột nhiên nhịp điệu trên tay hắn ngừng lại, xoáy nước trong mắt cũng biến mất để lại sự yên tĩnh đến đáng sợ nhìn thân thể tuyết trắng mê người đang ngồi trên đùi mình.
"Giám đốc, Lệ Na đã thích anh từ lâu lắm rồi, cho em được không?"
Sóng mắt ôn nhu như nước nhìn thẳng vào mắt hắn, thân mình quyến rũ lại mềm mại như rắn nước cọ tới cọ lui trên người hắn, một tay nhỏ bé kéo tay phải của Dạ Tích Phàm đặt lên ngực mình, tay khác lại trượt xuống vùng rừng rậm bên dưới khoáy đảo. Nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng nữ giới rên rỉ cùng khẩn cầu ái muội vô cùng.
Chỉ là phái nữ nhiệt tình như lửa nhưng phái nam lại không chút mảy may quan tâm, từ đầu tới cuối đôi mắt kia vẫn trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đang uốn éo trên người mình, không một chút dục vọng dơ bẩn.
"Mẹ cô không dạy cô rằng quyến rũ người có vợ là hành động không nên sao?"
Hắn chậm rãi đứng dậy, mặc kệ người đang hừng hực dục vọng ngã xấp xuống đất, ngữ khí không mặn không nhạt vang lên trên đỉnh đầu chẳng khác nào dội thẳng một chậu nước lạnh lên mặt cô.
Thân thể không có bất cứ thứ gì che đậy cứ thế loã lồ trong không khí như một trò hề, bản thân cô đột nhiên cảm thấy nhục nhã, uất ức và không cam lòng thôi thúc cô hét ra thành tiếng.
"Em có gì không bằng Mạc đại tiểu thư dâm đãng thành tính, độc ác ngang ngược của anh chứ, hơn nữa hai người còn chưa kết hôn cơ mà."
"Chẳng phải đều như nhau sao?"
Giọng nói của hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như những lời trách móc của cô ta chỉ là gió thoảng mây bay.
Đều như nhau?
Là hắn muốn nói có kết hôn hay chưa thì Mạc Nhiên cũng là vợ hắn, hay là muốn chê cười cô dâm đãng thành tính, háo sắc vô sỉ như Mạc Nhiên? Đôi bàn tay trắng nõn vô thức siết chặt, nước mắt như những hạt châu không ngừng tuông rơi.
Bức hoạ mỹ nhân tuyệt đẹp như thế khiến biết bao người say mê, chỉ là không chuyện gì trên đời không tồn tại ngoại lệ. Hắn mất kiên nhẫn nhíu mày, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím điện thoại.
"Mang một bộ tây trang lên phòng cho tôi."
Dứt lời, động tác của hắn vẫn không dừng lại, bước chân hướng về phía một căn phòng nhỏ khác.
"Mặc quần áo tử tế vào rồi xuống phòng tài chính thanh toán lương đi."
Lúc này giọng nói ôn nhu kia lại tựa như dao sắt đâm thẳng vào tim người đang nhục nhã ngồi trên đất lạnh kia, một đao khiến người ta không gượng dậy nổi.
....................................
Nước thật lạnh men theo đường nét hoàn mỹ trên mặt hắn chảy thành dòng rơi xuống đất. Hắn chán ghét nhíu mày nhìn bàn tay phải của mình, cảm thấy bẩn không chịu được.
Phụ nữ quả nhiên phiền phức.
Không hiểu sao hắn lại nhớ tới một người, cũng cực kì phiền phức, lại khó hiểu không chịu được, thế nhưng loại phiền phức này lại không làm cho hắn khó chịu.
Hắn không thích suy nghĩ của mình lúc này, chỉ là hai tuần cô mất tích, trong vô thức hắn lại nhớ tới cô. Kế hoạch của bọn họ đang tiến hành, đột nhiên cô chơi lớn thế này thật khiến hắn trở tay không kịp.
Tình thế bây giờ đang rối ren làm hắn cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán, một mình xoay sở với thế lực trong tối của Tích Dương cùng thế lực ngoài sáng của mình, bây giờ còn căng mắt trông chừng lão già nhà cô. Cô tính chơi trò gì đây, thật sự xảy ra chuyện hay muốn chơi thêm cái gì?
Hắn không thể đoán được ý tưởng của cô là gì, chết tiệt hơn là lòng lại lo lắng cho cô.
Mạc Nhiên quả nhiên là người phụ nữ phiền phức nhất mà hắn biết.
Tiếng nước ngừng hẳn, đôi chân thon dài bước ra, đập vào mắt hắn lại là chồng văn kiện cao ngất quen thuộc.
Nén một tiếng thở dài, Mạc Nhiên a, nếu mai này tôi mà bị hói thì cô đừng mong sống tốt, bạn nam nào đó hài hước nghĩ.
Vươn tay lấy một túi văn kiện tùy tiện lật xem, đột nhiên đôi mày kiếm cương nghị khẽ nhướng, môi vô thức nhếch lên thật nhẹ, tay lại vươn đến điện thoại bấm một dãy số.
"Kiểm tra xem vừa rồi ai mang văn kiện đến phòng tôi."
Ánh chiều tà hắc lên trang giấy được lật giở để bừa trên bàn, trang giấy bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là ở cuối trang có một dòng chữ làm người ta nghiền ngẫm.
Khoáy cho thật đục!
Dạ Tích Phàm nhếch mép, loại ngữ khí nguy hiểm này chỉ thuộc về một người. Xem ra cô hành động rồi.