[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 110: Không phải nhà ma đứng đắn



Editor: Đào Tử


______________________________


"Tôi phải là cảnh sát mới được quản?"


Ánh mắt Bùi Diệp sắt bén lạnh lẽo, nữ quỷ bỗng cảm thấy khó chịu cứ như không thể giấu nổi bí mật riêng tư.


Cô ta vô thức tránh đi.


"Mặt khác --các người là nhà ma đứng đắn à?"


Nữ quỷ sững sờ trả lời, "Chúng tôi dĩ nhiên là nhà ma đứng đắn, trong đây đều là quỷ..."


Bọn họ khác với trò chơi nhà ma trong Happy Land XX hay công viên trò chơi YY, mấy chỗ đó đạo cụ quá thô quá phèn, phun thuốc màu màu đỏ rồi bảo đó là máu, phả hơi lạnh hù dọa du khách, qua khúc ngoặt thì miễn cưỡng phả một đợt lấy lệ... Lợi dùng ánh sáng và âm thanh tạo không khí u ám, nhà ma có lương tâm hơn thì cử nhân viên đóng giả quỷ, trốn ở nơi hẻo lánh đôi khi thình lình nhảy ra hù dọa du khách, nhưng cũng chỉ giới hạn tại đây.


Giá vé cao trải nghiệm trò chơi lại kém, giả tạo!


Nhà ma học viện Dụ An là hàng thật giá thật, cam đoan mỗi quỷ ra sân đều là quỷ thật, nhà ma có tâm 100%!


Bùi Diệp: "..."


Đi đâu cũng gặp chọc đao tinh!


Nữ quỷ dưới đôi mắt u tĩnh của Bùi Diệp im lặng ngậm miệng, cúi thấp đầu bị đốt cháy, không dám lên tiếng thêm.


Bùi Diệp hỏi, "Nhà ma đứng đắn? Nhà ma ai đứng đắn mà không có giấy phép kinh doanh, trốn thuế, lừa bán người (quỷ) làm chuyện phi pháp?"


Nữ quỷ run lên bần bật hận không thể rụt đầu vào thân.


Cô nhát gan nói, "Chúng tôi, chúng tôi không làm nhiều chuyện xấu đến thế... Chúng tôi bị ép mà..."


Không chứng giấy phép, trốn thuế là thật, chỉ có thể trách chín năm học tập của họ công cốc, nhưng bọn họ cũng đâu có muốn thế.


"Cô là học sinh bị thiêu chết ở học viện Dụ An?"


Nữ quỷ gật đầu.


Nam nữ quỷ làm công nhảy múa trong nhà ma hầu như đều là học sinh học viện Dụ An chết cháy mười ba năm trước.


Nói là hầu như vì bên trong còn có "quỷ" ngoại lệ.


Mấy con quỷ này không phải học sinh học viện, bọn chúng là "Giáo viên" và "Bảo vệ" của học viện ...


Đồng thời bọn họ cũng là người phụ trách nhà ma học viện Dụ An.


Bùi Diệp nói, "Hiện tại cô dẫn tôi đi gặp quản lí nhà ma của cô một chút, tôi có việc cần bàn với họ."


Nữ quỷ chớp chớp đôi mắt quỷ khô queo đen nhánh, không rõ ý Bùi Diệp.


"Cô dẫn đường thôi là được!"


Nữ quỷ khuyên Bùi Diệp, "Bọn họ khó nói chuyện lắm..."


Bùi Diệp nói, "Khó nói chuyện thế nào? Bọn họ có thể nổi giận giết tôi rồi đem hồn phách giam cầm tại học viện Dụ An làm công khiêu vũ cả đời? Hồn phách cô gái bị hại Tây Giao thành phố T còn chưa tìm thấy, kết quả lại xuất hiện trên tờ rơi nhà ma học viện Dụ An. Tôi hiếu kì cô ấy đến đây chơi mới bị giết hay bị giết xong mới tới học viện Dụ An?"


Nữ quỷ co rúm lùi lại một bước, nhưng cô ta giờ bị Bùi Diệp giữ lấy không trốn thoát được.


"Học viện Dụ An có phải nhà ma đứng đắn không trong lòng cô hiểu rõ mà?"


Bùi Diệp tối sầm nhìn nữ quỷ, đáy mắt đầy lửa giận.


Một lát sau, nữ quỷ nhỏ giọng trả lời.


"Cô ấy bị giết sau đó được mua lại... Khách quen chê mấy khuôn mặt cũ chán ngấy, các giáo viên từ tay quỷ buôn mua..."


"Vậy mà miệng còn chối không mua bán người (quỷ) phi pháp, ép buộc nữ mại dâm?"


Cô gái bị hại trong lời Bùi Diệp giờ là thành viên mới nhà ma, tăng ca đến nửa đêm mới về, vô ý đón phải xe đen của lệ quỷ. Tên lệ quỷ kia chở người bị hại đến nơi hoang vắng Tây Giao rồi giở trò đồi bại, xong việc sát hại vứt xác.


Lệ quỷ không thôn phệ hồn phách bị hại, ngược lại bán cô cho học viện Dụ An.


Nhà ma học viện Dụ An trong ngoài có hai hạng mục kinh doanh.


Một là cho người sống, kinh doanh nhà ma đàng hoàng, còn có quỷ vũ nương biểu diễn trên sân khấu đủ loại.


Một cái khác là cho quỷ hồn.


Nhảy múa không đứng đắn, vừa nhảy vừa thoát y, nhảy xong còn có hoạt động giao lưu chuyên sâu.


Đơn giản là vừa kiếm tiền tử tế, vừa làm chuyện bất lương.


"Ăn học cho cố rồi làm mấy chuyện này?"


Cánh môi khét lẹt của nữ quỷ mấp máy mấy lần, mắt quỷ như có lời muốn nói.


Lát sau --


"Chúng tôi bị ép chứ bộ."


Không chỉ cô, nhiều học sinh táng thân biển lửa năm ấy, từ sống đến tận lúc chết cũng không thoát khỏi sự tra tấn ma quỷ.


Khi sống bọn họ làm chuyện ác, sau khi chết càng hung ác hơn.


"Ai bức ép các người?"


Nữ quỷ lắc đầu không nói, cô không muốn khiến Bùi Diệp bị liên lụy.


Một khi biết được bí mật học viện Dụ An, dù người sống hay chết có đi không có về.


"Nói cho tôi!"


Bùi Diệp dùng chân mạnh bạo dập tắt tàn thuốc.


"Cô có thể không nói, nhưng lát nữa tới lúc thanh toán nợ, tất cả quỷ ở học viện Dụ An từ trên xuống dưới đừng hòng thoát. Tôi không phải cảnh sát, nhưng gọi âm sai không khó. Nhà ma học viện Dụ An không sạch sẽ gì, cô thật dám cá chưa từng hại người sống?"


Nữ quỷ đầy vẻ kinh hãi.


Cuối cùng cô vẫn bị "cảm hóa" bởi "tình yêu công lí" của Bùi Diệp.


"Bọn họ hẳn là ở phòng tối...Gần đây có hai người không nghe lời bị báo cáo..."


Học viện Dụ An có mấy cái phòng tối lận, đoàn du lịch chỉ nhìn thấy một trong số đó.


Trước kia phòng tối dùng để trừng trị học sinh không nghe lời, để bọn họ "Trong bóng đêm suy xét lỗi lầm của mình", hiện tại phòng tối dùng để trừng trị quỷ nhân viên không nghe lời. Không nghe theo lệnh, phạt; Không chịu khiêu vũ lấy lòng khách, phạt.


Khi còn sống chỉ là người bình thường lương năm ba ngàn, chết rồi lại sống sung sướng như ông hoàng.


Quyền sinh sát mấy trăm mệnh quỷ nằm trong tay bọn họ.


Hôm nay phòng tối không chỉ giam giữ quỷ muốn khiêu chiến quyền lợi bọn họ, còn giam vài người sống sờ sờ.


Mấy người này không ai khác là thành viên phòng ngủ 4021.


Hai ngày nay bọn họ không ăn không uống, bị lệ quỷ đe dọa mắc kẹt ở đây chỉ biết ngồi chờ chết.


Vất vả lắm dưới sự giúp đỡ của Quỷ vương Ứng Lân và một nhân viên khác trốn thoát được, chưa bao lâu lại bị bắt trở về.


Bọn quỷ Ứng Lân còn tốt, không ăn không chết được, bọn Bạch Hiểu Hiểu thì khác.


"Làm sao bây giờ... Hu hu hu... Tiểu Hồng chừng nào đến... Hiểu Hiểu, cậu có gọi điện thoại không thế..."


"Gọi rồi, cũng bắt máy rồi, cô muốn tôi lặp lại mấy lần?" Bạch Hiểu Hiểu ôm đầu gối tựa vào góc tường, hai tay ôm lấy bụng cố ghìm bớt cảm giác đói bụng, trợn to mắt, "Tại đứa ngu là cô cản trở hộ thân phù của chúng ta mới ít thế này!"


Cái hộ thân phù cuối cùng dùng để gọi điện thoại mất rồi.


Nhờ hộ thân phù nên có tín hiệu liên thông âm dương gọi điện thoại được.


Không --


Bọn họ vốn không nên tham gia đoàn du lịch một ngày kia.


Dù tham gia không nên vô ý phá hỏng đọa cụ nhà ma, càng không được phát hiện sự thật có quỷ rồi bị bắt.


"Các cô tiết kiệm chút sức đi, đã gọi được cô ấy sẽ đến cứu nhanh thôi. Có thời gian ồn ào chi bằng tích lũy năng lượng, mất công thành quỷ chết đói không hay." Sắc mặt Ứng Lân xám xịt ngồi một góc hẻo lánh, mái tóc trên trán rũ xuống lưa thưa tùy ý.


Nếu mấy cô nương này không tìm đường chết, hắn trở lại đây làm gì...