[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 138: Một chén say mèm



Editor: Đào Tử


__________________


Bùi Diệp thấy vậy lên cơn giận dữ.


Cô còn không nỡ khi dễ A Tể, cái trò chơi chó má này dám?


Tiền lương thôi mà, cô nạp!


Dạo trước cô từ đạo diễn kiếm được một vạn, tài khoản tích lũy kha khá, há để A Tể chịu ủy khuất?


"Tể ngoan, chúng ta đừng làm việc nữa, cha nuôi con!"


Cô sẽ để con nhà mình chịu đói?


Thật không hiểu người chế tác trò chơi lòng dạ thế nào, ngược đãi trẻ vị thành niên.


Lời Bùi Diệp thuyết phục đã định thất bại.


Vì hệ thống nhảy ra dấu cảnh cáo màu đỏ.


【 Phiền người chơi đừng cản trở trái tim dốc lòng vì sự nghiệp của A Tể】


Bùi Diệp: "..."


【 Mong người chơi hiểu rõ đạo lí—— Dù là nội trợ gia đình cũng cần độc lập tài chính có công việc thu nhập ổn định 】


Bùi Diệp: "..."


A Tể còn là vị thành niên! ! !


Lúc Bùi Diệp đang nghiên cứu khiếu nại trò chơi, A Tể đã làm xong cơm tối.


Canh cải trắng, mì hoành thánh thịt băm, trứng rán, đây chính là bữa ăn tối hôm nay.


Nhìn A Tể vất vả cố gắng sinh hoạt vẫn phải sống tháng ngày kham khổ, lại nhìn đống vỏ tôm và bia vương vãi trên bàn, Bùi Diệp thấy hơi choáng, dứt khoát nạp mấy chục lần 648 vào trò chơi, ấn mở cửa hàng, dùng công đức quét gian hàng gia cầm hải sản.


Cô nhét đầy tủ lạnh A Tể.


A Tể nghe thấy phòng bếp có tiếng động lạ, buông bát đũa xuống nhìn thử.


Trên tủ lạnh dán ghi chú của Bùi Diệp.


【 Tể của ta, chỉ việc ăn sơn hào hải vị không cần khổ ヾ(? ω? '. ) 】


Bùi Diệp lại mua mấy cân tôm từ cửa hàng.


Tôm chợ đêm là đỉnh nhất, không có tôm bữa khuya không có linh hồn.


Bùi Diệp gọi ông chủ tới.


"Ông chủ, giúp cháu làm một chầu tôm cho con nhà cháu, nguyên liệu đã chuẩn bị xong không thiếu tiền công ông đâu."


Loại dạ dày vương như Bùi Diệp ông chủ tiệm ăn nào chả thích?


"Được, muốn vị gì?"


Ông chủ lấy sổ ra ghi chép.


Vài vị khách tự đem tôm to béo đến chợ đêm nhờ nấu, chỉ cần phí nấu nướng là OK tất.


"Tôm của cô đâu?"


Bùi Diệp đưa điện thoại cho ông chủ, ông chủ sửng sốt.


Giải thích một phen, ông chủ mới biết tôm là nguyên liệu trò chơi.


Ông chủ: "..."


"Trò chơi này mô phỏng hiện thực, bình thường ông làm thế nào trong trò chơi cứ làm thế ấy." Bùi Diệp nói, "Tiền chế biến không thiếu đâu."


Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, tương tự cũng có thể để đầu bếp chợ đêm làm tôm trong trò chơi.


Làm tôm xong, đầu bếp còn nghe thấy Bùi Diệp nói với điện thoại.


"Tôm với bia tuyệt phối, vì con chưa trưởng thành bây giờ không thể uống rượu."


Đầu bếp làm tôm sốt tương thì thầm với ông chủ.


"Đầu năm nay chuyện lạ gì cũng có."


"Bình thường, hồi trước còn có thanh niên gọi bốn tên trong game là chồng kia?"


Nhân vật trong game có thể làm chồng, sao không thể làm con trai?


Không kinh ngạc mấy!


"Tể, ăn ngon không?"


Vỏ trứng A Tể lặng lẽ đỏ lên.


Nó chưa ăn hết tôm, còn lại phân nửa đậy màng bọc bỏ vào tủ lạnh, sáng mai để vào lò vi sóng hâm nóng.


Bận rộn hơn một giờ, A Tể viết xong nhật ký xem hết sách cần đọc hôm nay mới lên giường đi ngủ.


Sinh hoạt có quy luật đến cán bộ kỳ cựu còn tự thẹn.


Bùi Diệp nhìn quả trứng hồng đắp chăn bông hồng trên giường, cười nhạt một cái.


"Ngủ ngon, con yêu."


Nuôi vật nhỏ tri kỉ đáng yêu như thế, vui chết đi được.


Phong Đô, cao ốc Thiên tử thành.


Phong Đô Đại Đế mặt không cảm xúc nghe bảy mươi hai ti báo cáo.


Tuy bảo quỷ tăng ca không sợ đột tử, nhưng Đại Đế cũng có tình quỷ, thời gian vừa đến đã cho tan họp.


Bầy quỷ thở phào một hơi, chỉnh lý văn kiện kết bầy đi nhà hàng cao ốc ăn khuya.


Ăn khuya bổ sung âm khí, bọn họ mới có tinh lực ứng phó cường độ tăng ca khổng lồ từ Phong Đô Đại Đế.


Đại Đế có phòng bếp nhỏ riêng mình, cực ít xuất hiện tại nhà ăn.


Hôm nay cũng không ngoại lệ.


Đầu bếp ngự thiện phòng gọi điện thoại tới hỏi Đại Đế tối nay muốn ăn gì.


Đại Đế im lặng vài giây.


"Có tôm không?"


"Có, ngài muốn vị gì?"


"Sốt tương."


Đột nhiên rất muốn ăn tôm.


Đại Đế dừng một chút bổ sung một câu.


"Thêm bia, nhất định phải có bia!"


Một nghị còn vài phút nữa bắt đầu, bảy mươi hai ti đều biết Đại Đế nhà bọn họ uống rượu.


"Ai cho Đại Đế uống rượu?"


Mặt quỷ Thôi Giác muốn sụp đổ.


Bảy mươi hai ti đều biết Đại Đế nhà họ không thể uống rượu, một giọt cũng không được dính!


Bởi vì ——


"Oa —— buồn ngủ quá, đây là đâu?"


Đứa trẻ chibi ôm con gấu trúc bằng bông ngồi bệt trên ghế Đại Đế, khuôn mặt bầu bĩnh say khướt hai má nhỏ hồng hào.


Đôi mắt ngập nước của cậu nhìn bầy quỷ, vẻ mặt vô hại.


Vô hại cái bép!


Năm đó Đại Đế mới vừa nhậm chức, bảy mươi hai ti mở tiệc tiếp đón Đại Đế.


Bọn họ tại không rõ tình hình mời một chén rượu, kết quả Đại Đế dưới cơn say phá hủy Thiên tử thành cũ!


Bây giờ tòa Thiên tử thành mới vừa đưa vào sử dụng mấy chục năm, không thể bị phá hủy tiếp.


"Ách —— Bệ hạ, đây là Thiên tử thành."


"Thiên tử thành là đâu?"


Đại Đế hóa thành bé con vẻ mặt mê mang nhìn Thôi Giác.


Thôi Giác cẩn thận từng li từng tí dỗ dành.


"Thiên tử thành là nhà của Đại Đế ngài."


Không thể hủy đi!


"Ồ."


Cánh tay trắng như búp sen ôm chặt gấu trúc bông, trông vô cùng đáng thương nhỏ yếu bất lực.


Bảy mươi hai ti năm đó rầm rộ chứng kiến: "..."


Không chân thực chút nào!


So với ác mộng lần trước, lần này Đại Đế ngoan hơn nhiều, không ồn ào không nháo không phá nhà, toàn thân viết kép hai chữ nhu thuận.


Tim lơ lửng trên cao của bầy quỷ dần buông xuống.


Ngày thứ hai, Đại Đế tỉnh rượu.


Hắn mặt lạnh biến về bản tôn.


"Hôm qua xảy ra chuyện gì?"


Bầy quỷ không dám lên tiếng.


Lên tiếng thế nào?


Nói cho Đại Đế biết tối hôm qua ôm gấu trúc bằng bông say mèm bán manh một đêm?


Muốn hồn phi phách tán à!


Đoạn nhạc đệm này bị công việc nặng nề bao phủ, Phong Đô Đại Đế mở ra hình thức ma cuồng công việc nhanh chóng quên đi chuyện này.


"Chết cũng muốn yêu! ! !"


"Yêu đến chết không buông —— "


Buổi sáng Bùi Diệp vận động tản bộ về, túi vang lên nhạc chuông quen thuộc.


Bạn cùng phòng bưng chậu rửa mặt từ phòng tắm ra, ngáp một cái.


"Tiểu Hồng à, cân nhắc thay nhạc chuông khác đi, ba thương con cũng được."


Mỗi ngày chết cũng muốn yêu, nghe xui lắm.


Bùi Diệp không lên tiếng, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi, ghi chú "Cha Ứng Lân" .


"Viện trưởng tiên sinh, sao vậy?"


"Chào buổi sáng, Tiểu Hồng đại sư. Không phải tôi tìm ngài, là con trai tôi tìm ngài."


Ứng Lân?


Bùi Diệp hỏi, "Cậu ấy thế nào?"


Cha Ứng nói, "Không phải con tôi có chuyện, là mấy con quỷ trong bệnh viện."


"Mấy con quỷ đó xảy ra chuyện gì?"


Bùi Diệp nghe không hiểu.


Ứng lão cha thuật lại, "Đêm qua mấy con quỷ kia bị âm sai bắt."


"Âm sai có trách nhiệm dẫn độ âm hồn đi Phong Đô."


Chuyện bình thường.


"Không phải, Ứng Lân nói mấy con quỷ kia có giấy tạm cư ở dương gian của Phong Đô."


Bùi Diệp nghe nói thế sắc mặt lạnh lẽo, không chút bối rối.


Quỷ có giấy tạm cư ở dương gian là hợp pháp, Âm sai sẽ không dẫn độ bọn họ.


Nếu có âm sai dẫn độ, nhất định là âm sai giả!


"Tôi tới liền!"