[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 149: Hòa thượng chạy trốn phá hủy miếu



Editor: Đào Tử


_____________________________


Tiệm thuốc, khu Thanh Phổ thành phố T.


Ông chủ Trịnh tiệm thuốc nhìn đồng hồ trên tường dịch sang mười hai giờ, sắc mặt vốn âm trầm đen thành đáy nồi.


Thuộc hạ phái ra tới giờ chưa trở lại.


Đoán chừng không về được.


"Coi bộ thất bại rồi, đúng là lũ phế vật vô dụng!"


Ông chủ Trịnh thấp giọng lầm bầm.


Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, biểu lộ dữ tợn trong chớp mắt, ánh mắt nham hiểm như nhiễm độc.


Khuôn mặt vặn vẹo xua đi khí chất văn nhã lúc trước, như đột ngột biến thành người khác.


Nhưng phẫn nộ cực đoan chưa khiến ông ta mất lý trí.


Đôi mắt suy tư một lát, ông chủ Trịnh lấy điện thoại ra gọi vào số máy quen thuộc.


Tít tít hai tiếng, điện thoại kết nối.


"Chúng ta bại lộ rồi, hiện tại chỗ này không an toàn." Ông chủ Trịnh cắn răng nghiến lợi, bên kia còn nghe được thanh âm ma sát kẽo kẹt, "Trước đó có một con nhỏ đến hỏi thăm dược liệu cần thiết để phối 'Đan phương' kia, tôi nghi là Lôi Nhã Đình bị Thiên sư liên minh phát hiện."


Người đàn ông bên kia khẽ hừ lạnh.


"Con nhỏ nào?"


Ông chủ Trịnh trả lời, "Trên người nó có cỗ mùi thuốc đặc thù, là thiên sư thực lực khá thấp, chắc là người bên Dược tông."


Người đàn ông cười lạnh, "Dược tông? Mày đã hoài nghi là người Dược tông người, sao không nghĩ nốt Lôi Nhã Đình động phải bánh kem của nó, cho nên con nhỏ đó mới tới điều tra nguyên dược liệu đan dược Lôi Nhã Đình luyện chế? Bằng lớp vỏ ngụy trang của chúng ta, sống dưới mí mắt Thiên sư liên minh và Phong Đô mấy chục năm không vấn đề. Gần đây chỉ có chút tiếng gió mày đã vội vàng hấp tấp, ngay cả sức phán đoán cơ bản cũng mất."


Sắc mặt ông chủ Trịnh xanh xám.


Đúng là ông không nghĩ đến khả năng này, vừa nhìn thấy thiên sư đã luống cuống.


Người đàn ông lại nói, "Mày phái người đuổi giết ả ta?"


Ông chủ Trịnh ngượng ngùng nói, "Đã phái, nhưng hai người bọn chúng hiện tại chưa trở lại, chắc không về được."


Người đàn ông lạnh lùng chế giễu, "Kẻ địch chưa phát hiện gì mày lại chủ động lộ chân tướng."


Ông chủ Trịnh nghe vậy trong lòng bốc hỏa, lại chột dạ giấu đi.


Tỉnh táo nghĩ lại, ông thật quá lỗ mãng.


Vừa nhìn thấy thiên sư của Thiên sư liên minh hỏi thăm "Dược liệu" sau lưng Lôi Nhã Đình, phản ứng đầu tiên của ông là Thiên sư liên minh tra được chuyện gì rồi.


Lại quên mất khả năng khác.


Sát thủ phái ra có thể giết người diệt khẩu còn đỡ, kết quả bị người ta phản sát tương đương chủ động để lộ chính mình.


"Vậy làm sao bây giờ?"


Ông chủ Trịnh cầm điện thoại tay toát mồ hôi lạnh.


Hắn không muốn bị thiên sư liên minh cùng Phong Đô bắt về Địa Ngục mười tám tầng thụ hình.


Ở dương gian hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều năm, ông không nỡ mất hết tất cả.


Dưới tình thế nguy cấp ông chủ Trịnh cắn răng quyết định chắc chắn.


"Đã vậy, chúng ta không thể mạo hiểm nữa, chi bằng giết Lôi Nhã Đình diệt khẩu tránh đầu ngọn gió?"


Vừa dứt lời ông chủ Trịnh lập tức hối hận.


Lời vừa nói quá vọng động.


Quả nhiên ——


Đầu bên kia truyền đến giọng người đàn ông lạnh lùng mỉa mai.


"Hi sinh Lôi Nhã Đình? Hi sinh một trăm người cũng sẽ không hi sinh một Lôi Nhã Đình, cô ta đối với chúng ta có giá trị, còn mày?"


Có ý gì?


Ông bị bỏ rơi?


Dưới sợ hãi cực độ ông chủ Trịnh gào thét.


"Thiên sư liên minh hiện tại chắc chắn biết vài chuyện, Lôi Nhã Đình nhất định sẽ bị để mắt tới —— ngài muốn hại chết tất cả chúng ta?"


"Rõ ràng là mày tự cho mình thông minh phá vỡ cục diện."


Ông chủ Trịnh hãi hùng.


Ông ngượng ngùng im miệng, không dám kích thích người đàn ông bên đầu điện thoại kia.


Yên lặng vài giây.


Ông chủ Trịnh như phạm nhân chờ đợi tuyên án tử, một giây như năm.


Rốt cuộc ông lần nữa nghe được giọng người đàn ông lần nữa.


"Mày về trước đi, tiệm thuốc kia bỏ, chuyện đó tao sẽ mưu tính sau."


Ông chủ Trịnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói, " Vâng—— "


Không bị vứt bỏ là tốt rồi!


Trời tối người yên.


Một ngọn lửa lớn từ tiệm thuốc bùng lên, một mực lan tràn nhanh chóng nuốt chửng tiệm thuốc.


Từ khi phát hiện hoả hoạn đến xe cứu hỏa dập tắt lửa lớn, vỏn vẹn mười mấy phút, tiệm thuốc chỉ còn một đống phế tích cháy đen.


Mấy tòa nhà gần tiệm thuốc bị liên lụy.


"Có người chết!"


Nhân viên cứu hỏa khống chế thế lửa xong, xông vào đám cháy cứu người phát hiện nhà kho trong tiệm nằm một bộ thi thể bị đốt cháy đen.


Trải qua xác nhận, cỗ xác chết cháy là chủ tiệm thuốc ông chủ Trịnh.


May mắn hoả hoạn phát hiện kịp thời, trừ ông chủ Trịnh không có thương vong khác.


Mấy người Chu Thuần An lẫn trong đám đông xem kịch.


Bùi Diệp dùng ngón tay cầm điếu thuốc, thổi nhẹ làn khói, tay gẩy rớt tàn thuốc.


Khóe môi cô gợi ra giọng mỉa mai.


"Chậc —— động tác nhanh thật."


"Nếu không giảo hoạt, sao có thể núp dưới mắt Thiên sư liên minh và Phong Đô lâu thế?"


Đan Sư lắc đầu thở dài.


Mặt Chu Thuần An cũng lộ vẻ thất vọng.


Nhìn tưởng chừng ngoài ý muốn, nhưng bọn họ biết đây là kế hoạch ve sầu thoát xác của kẻ địch, trước khi đi còn hủy thi vết tích, không lưu manh mối.


"Đi thôi, đã trễ lắm rồi, về ngủ đi."


Vây xem chốc lát, Bùi Diệp ném mẩu thuốc vào thùng rác phía xa.


"Hôm nay vất vả cho tiền bối rồi."


Chu Thuần An chân thành cảm ơn.


Nếu không nhờ Bùi Diệp, Đan Sư lỗ mãng xông vào tiệm thuốc lệ quỷ chắc chắn sẽ giống đôi vợ chồng không con và Bạch Gia, sinh hồn bị câu đi, Sinh tử bộ tra không có nguyên nhân cái chết, cuối cùng không tìm được hồn phách. Về tình về lý, Chu Thuần An đều nên nói một câu cảm tạ.


Bùi Diệp liếc mắt.


"Cảm ơn tôi? Được lắm, đi chợ đêm."


Chu Thuần An: "..."


Dường như hắn có thể nghe được tiếng túi tiền gào thét trước khi lâm chung.


Thành phố B, tầng hai tứ hợp viện.


Người đàn ông sắp xếp thỏa đáng, nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi.


"Một lũ ngu xuẩn!"


Dưới cơn giận bão lũ, đồ vật trong căn phòng vật phẩm nháy mắt nổ tung bừa bộn một mảng.


Bọn họ thuận buồm xuôi gió nhiều năm, mắt thấy sắp thành công, nào ngờ xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn.


Lồng ngực người đàn ông phập phồng một lát, miễn cưỡng tỉnh táo lại.


Hắn gọi một cú điện thoại.


Cùng lúc đó Phó Đình Thâm bận rộn cả ngày trở về, phát hiện Lôi Nhã Đình nằm ổ trên sô pha, trong ngực ôm gối chờ mình về ngủ.


Đáy mắt hắn toát ra ôn nhu thoáng qua, lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cười lạnh bên môi.


Điện thoại di động kêu lên, Phó Đình Thâm nhìn thoáng qua dãy số, gấp rút thu đi biểu lộ, không dám thất lễ.


Hắn đi sát vách nghe.


"Kế hoạch có biến."


Vừa nhận điện thoại đã truyền đến thanh âm quen thuộc khiến Phó Đình Thâm e ngại.


"Sao cơ?"


"Tiệm thuốc vô ý bị Thiên sư liên minh phát hiện, phải vứt bỏ."


Phó Đình Thâm phút chốc nghĩ đến vài điều, ánh mắt chuyển hướng tựa hồ muốn xuyên thấu qua mặt tường nhìn Lôi Nhã Đình trong phòng khách.


"Vậy làm sao bây giờ?"


Phó Đình Thâm hạ giọng.


Tiệm thuốc không còn, "Giai nhân tuyệt sắc tiếu" của Lôi Nhã Đình kinh doanh thế nào?


Người đàn ông nói, "Tao sẽ sắp xếp đường dây cung ứng hàng khác, việc mày cần làm là dẫn dắt cô ta, thuận thế giúp mày lấy được lòng tin của nó."


Môi Phó Đình Thâm nhẹ mấp máy, dường như muốn cự tuyệt.


Người đàn ông cách điện thoại cũng đoán ra tâm tư Phó Đình Thâm không khỏi cười lạnh.


"Chẳng lẽ mày thật xem mình như tổng tài bá đạo?"


Phó Đình Thâm không nói.