[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 169: Phương thức gọi món của đại lão



Editor: Đào Tử


________________________


Lần này đến phiên Mai Lập Hương tức.


"Đồ nghèo kiết, mày nghĩ ai cũng nghèo như mày? Trong thẻ tao tiền tiết kiệm tận tám triệu, cha mẹ mày có phấn đấu cả đời chưa được tầm ấy!" Mai Lập Hương hai tay vòng trước ngực, cằm khẽ nhếch nói, "Có muốn ăn không, không ăn coi như xong. Sau này làm công không có cơ hội được ăn đâu."


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu bị Mai Lập Hương chọc tức gần chết.


"Ai thèm mày mời khách?"


Thật cho rằng hơn tám triệu là lắm tiền?


Đống tiền bẩn Mai Lập Hương từ đâu tới, trong lòng mọi người đều rõ.


Bán thuốc giả còn lý sự!


Dùng số tiền đó ăn chơi tiêu pha, bọn cô muốn nhìn thử sau này Mai Lập Hương khóc thế nào!


Bạch Hiểu Hiểu nóng tính, cô còn muốn nói tiếp, bả vai bị Bùi Diệp dùng tay chụp lấy, hai người sát vai nhau.


"Đừng mà, cô không thèm nhưng tôi hiếm lạ chưa từng đi lần nào. Người giàu mời khách nên ăn nhiều một chút, nhớ đóng gói mang một phần về."


Mai Lập Hương cười lạnh.


Đám nhà quê này tới chỗ võng hồng check-in đều chưa từng thấy, chớ nói chi phòng bao nhà hàng cao cấp.


Đúng lúc Mai Lập Hương ngay tại một nhà hàng đặt bao sương, cô mang đám nhà quê này đi mở mang tầm mắt, hối hận thứ mình bỏ qua chơi..


Tầm nhìn đứa nào cũng hạn hẹp, cơ hội lên như diều gặp gió bày trước mặt còn không biết nắm chắc, xứng nghèo cả đời.


"Được, vậy đi thôi."


Mai Lập Hương nhìn bọn người Bạch Hiểu Hiểu biểu lộ không cam lòng, trong lòng phấn khích.


Sinh viên phòng ngủ 4021 nhiều, một chiếc xe taxi không ngồi hết, phải bắt thêm một chiếc, Mai Lập Hương tự mình lái xe đến đó.


Lên xe, Bạch Hiểu Hiểu nghiến răng trừng mắt nhìn chiếc xe BMW kia.


Cô có ghen tị không?


Đương nhiên ghen ghét!


Cuộc sống Mai Lập Hương trải qua bây giờ là giấc mộng biết bao thiếu nữ mơ ước?


Không cần vất vả chịu đắng tiền tiết kiệm đã vọt tới bảy chữ số, chỉ lấy lợi tức đã ăn chơi xả láng cả ngày.


Nhưng ghen cũng vô dụng, tiền là của người ta.


Mai Lập Hương cố tình chạy trước mặt bọn họ khoe khoang nhục nhã, trừ giận cứng miệng phản bác hai câu, tư vị trong lòng chỉ bản thân rõ.


Bùi Diệp ngồi ở ghế cạnh tài xế vắt chéo hai chân.


"Hôm nay nên ăn nhiều một chút."


Bạch Hiểu Hiểu xoay mặt qua, hờn dỗi nói, "Tức no bụng rồi, không thấy ngon miệng."


Bùi Diệp cười nói, "Dưới tình huống bình thường, một đời người có thể kiếm bao nhiêu tiền tài đều đã định số. Mai Lập Hương sớm tiêu tài phú bản thân, cô hiểu ý gì rồi chứ? Ăn nhiều một chút, ăn ngon người thịt đau là cô ta, sau này cô ta sẽ nhớ."


Bạch Hiểu Hiểu bỗng quay mặt lại, hai mắt kinh ngạc trợn tròn.


"Thật?"


"Gần vậy." Bùi Diệp nói, "Tiền cô ta kiếm được từ bán thuốc giả, kiểu gì cũng sẽ dùng đủ phương thức trả lại."


Đợi giải quyết tổ chức lệ quỷ xong sẽ bắt đầu thanh toán, Mai Lập Hương chắc chắn gặp xui xẻo.


Là tiểu lâu la lặng lẽ kiếm chút tiền không duỗi tay quá dài, đại lão phía trên chưa hẳn nhớ kỹ cô.


Nhưng nhận lợi không biết điệu thấp, chạy nhảy loạn tìm cảm giác tồn tại tương đương với tìm đường chết tiêu chuẩn.


Bùi Diệp nhìn ra khí vận và tài vận trên thân Mai Lập Hương mỏng hơn mới đầu gặp rất nhiều.


Chỗ tốt đều phải trả giá đắt mới hưởng thụ được, mà Mai Lập Hương trả không nổi cái giá kia.


Không phải chưa từng nhắc nhở nhưng người ta một lòng cho rằng Bùi Diệp hại cô, Bùi Diệp không lên tiếng nữa.


Quân đoàn trưởng tiền nhiệm khuyên nhủ không phải ai cũng có tư cách hưởng thụ lần hai.


"Xả hết giận đi, chừa không gian cho dạ dày, ban đêm ăn nhiều vào."


Bạch Hiểu Hiểu lập tức có khẩu vị, cô cảm thấy sức ăn của mình có thể vượt gấp hai bình thường!


Vị trí nhà hàng tương đối vắng vẻ, không phải khách sành ăn thật không tìm được.


Mai Lập Hương hiển nhiên là khách quen nơi đây, vừa tới đã nhiệt tình chào hỏi nhân viên nhà hàng, quen thuộc lên lầu hai.


Đám người ngồi xuống, Bùi Diệp ngồi trên ghế bắt chéo chân, bộ dáng như đại gia nhận thực đơn phục vụ đưa tới.


"Cái này, cái này, cái này, còn cái kia nữa...Mấy cái này không cần, cái khác đều lấy năm phần." Phương thức Bùi Diệp gọi món cực kì thô bạo, Bạch Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh cô suýt cười phụt, Bùi Diệp không thấy mặt Mai Lập Hương tái xanh, tiếp tục gọi chút rượu, 3100 tệ một bình rượu vang trực tiếp gọi hai thùng, "Nhà hàng các người có món ăn nào đặc sắc nhất không? Toàn bộ đều lấy bốn phần, đúng rồi, mấy món điểm tâm ngọt cũng nhiều vào. Đây là rượu đế gì? Một bình hơn năm ngàn? Vị dễ uống không? Độ cồn cao? Lấy đại một thùng đi, tạm thời nhiêu đây thôi..."


Mặt Mai Lập Hương xanh đen.


"Tiểu Hồng, mẹ mày điên à? Gọi món ăn nhiều thế, quỷ chết đói đầu thai?"


Bùi Diệp hừ lạnh đóng thực đơn lại, sợ hãi ném lên bàn một tiếng.


"Không phải người giàu có thì đừng giả giàu có, mạo xưng trang hảo hán, cô bảo cứ việc chọn mà? Tôi chỉ tùy ý chọn cô lại mắng người?"


Bùi Diệp nghiêng về sau tựa vào ghế như tên lưu manh, đặc biệt là cánh hoa nơi tay phải kia, nhìn là biết cô là người xã hội không dễ chọc.


Nhân viên phục vụ lần đầu tiên tình cảnh gọi món khó xử như thế, nhất thời không biết làm sao.


"Tao có tiền là tự nhiên gió thổi tới?"


Mai Lập Hương không biết giá cả cụ thể, nhưng Bùi Diệp chọn đảm bảo trên năm mươi ngàn.


Một đống rượu đắt tiền!


Bùi Diệp cười nhạt nhìn cô ta, nhìn chằm chằm người sau run một cái.


"Cô chỉ cần nói bữa này có ăn hay không, không ăn mọi người đi ăn buffet, tiền tiết kiệm hơn tám triệu là cô chém à?"


Mai Lập Hương hít sâu ép lửa giận xuống.


"Được, ăn, ăn chết mày đi!"


Vẻ mặt nhân viên phục vụ rất đặc sắc.


Bùi Diệp chọn đồ ăn đủ để dọn hơn mười bàn tiệc cưới.


Chu Tuệ Vinh ngồi hơi bứt rứt bất an.


"Tiểu Hồng, thôi đi... Chúng ta ăn không hết, lãng phí đồ ăn lắm."


Bùi Diệp trừng mắt nói, "Ai nói chúng ta ăn không hết? Đợi lát nữa không đủ ăn, tôi chọn thêm."


Mai Lập Hương: "..."


Những người khác: "..."


Phòng bao Mai Lập Hương đặt trước là lớn nhất, chỗ ngồi mười người còn dư dả.


Lúc đồ ăn sắp lên, Bùi Diệp phát hiện gần nhà hàng có khí tức quen thuộc.


Mai Lập Hương lúc này nhận điện thoại, báo số phòng bao với đầu bên kia.


"Nhã Đình tới, vị chồng tổng tài kia cũng tới, bình thường chỉ gặp được trên báo đài tạp chí kinh tế thôi đấy."


Vừa lúc cho Phó Đình Thâm thấy trò cười.


Quỷ chết đói đầu thai không ăn hết nhiều đồ giống vậy.


Bùi Diệp: "..."


Nếu không phải không đúng trường hợp, cô muốn huýt sáo một cái.


"Đúng lúc lỡ bạch phú mỹ tám triệu nào đó không trả nổi, còn đại tổng tài tới tính tiền."


Mai Lập Hương: "..."


Phó Đình Thâm làm tổng tài bá đạo tà mị cuồng quyến soái khí lắm tiền, hắn vừa ra trận đã tự mang nhạc nền cùng ánh đèn.


Nháy mắt thành tiêu điểm của đám em gái trong phòng bao.


Trong mắt Phó Đình Thâm đương nhiên chỉ có mình Lôi Nhã Đình.


Chào hỏi hai tiếng, viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên.


Từng món từng món dọn lên bàn.


Phó Đình Thâm ban đầu cảm khái mấy cô em này ăn khỏe thật, tận khi hai thùng rượu vang một thùng rượu đế bê vào phòng bao, nét mặt hắn mới hơi rạn nứt.


"Hôm nay bạch phú mỹ giàu có tính tiền, chúng tôi cho cô ấy cơ hội thể hiện tài lực."


"Không say không về, đúng rồi ——Mấy cô em và phụ nữ mang thai đừng uống, tôi sợ các cô say xảy ra chuyện. Tổng giám đốc Phó, chúng ta cạn ly."


Bùi Diệp uống rượu vang như uống nước sôi để nguội, trực tiếp uống một chai, Phó Đình Thâm nhìn chiếc ly đế cao phát ra khoảng lặng từ tận đáy lòng.


"Tôi không biết uống rượu lắm..."


"Tổng giám đốc Phó nói đùa à, nào có tổng tài xã giao không uống rượu?"


Lôi Nhã Đình nhíu mày nói, "Đình Thâm nhà tôi không đáng vì ít tiền hạ thấp uống rượu xã giao với người khác."


Bùi Diệp không làm khó.


Ồ, vậy đống rượu này chảy vào bụng mình.