[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 171: Long vương cống thoát nước



Editor: Đào Tử


____________________________


Bùi Diệp hôm nay ăn no căng, uống đến thỏa thuê, phần đóng gói mang về là cho A Tể, Ứng Lân với Ách Ba.


Mình ăn ngon uống sướng không thể quên bọn họ.


Mai Lập Hương tức giận lấy tay đỡ trán, gần như tức muốn nổ lật trời.


Hôm nay mình thiểu năng à?


Quả nhiên là thiểu năng.


Bùi Diệp ngậm cây tăm đứng dậy, cười nói, "Tôi đi xem bọn họ đóng gói tới đâu rồi."


Mai Lập Hương bị tức huyết áp muốn tăng vọt, như có vô số ong mật vang vo ve bên tai.


"Được rồi được rồi, coi đuổi tên ăn mày đi."


Cô tự an ủi bản thân.


Mình và "Tiểu Hồng" là người của hai thế giới.


Sau này "Tiểu Hồng" chỉ là hộ lí thu nhập một tháng vài ba ngàn, phấn đấu ba bốn năm chưa chắc có thể tăng lương.


Lỡ có mắt mù coi trọng thằng chồng ăn chơi bài bạc đàn đúm, mỗi ngày bị bạo lực gia đình.


Nghĩ đến mấy tin mẹ chồng nàng dâu, tra nam tra nữ cực phẩm trên mạng, lòng thoải mái một chút.


Qua hai năm chạy BMW nhìn "Tiểu Hồng" khóc, xem nó có còn mặt dày vô sỉ như hôm nay nữa không.


Bùi Diệp rời khỏi phòng bao đóng cửa lại, Lôi Nhã Đình mới đưa tay vỗ vai Mai Lập Hương.


"Đừng tức giận, cứ cho là làm việc thiện đi."


Câu "Làm việc thiện" này của Lôi Nhã Đình là phiên bản nói khéo "Đuổi tên ăn mày", mọi người tại đây đều nghe ra khinh miệt trong đó.


Bạch Hiểu Hiểu nóng tính.


Ghét nhất loại trước sau hai mặt như Lôi Nhã Đình.


Bạch Hiểu Hiểu trợn mắt, "Không mời nổi thì đừng giả giàu có, cả ngày đem tiền tiết kiệm tám triệu treo cửa miệng nghe đến tai mọc kén. Mày có tiền cố ý chạy đến trước mặt tụi tao vờ hào phóng, nói muốn mời khách ăn cơm, mặc kệ đã ăn bao nhiêu cũng nên cười chịu lấy, nào có ngay trước mặt trào phúng người ta nghèo? Người ta đi còn tỏ vẻ bạch liên hoa đáng thương, bữa cơm này ăn mẹ nó tức."


Mai Lập Hương nhìn cả bàn trống không, tức giận mặt xanh trắng.


Cô tốn tiền mời bọn nghèo đó ăn còn bị chê trách, phòng 4021 toàn lũ cực phẩm thế này?


Sau khi Lôi Nhã Đình "Trùng sinh" liền thoát thai hoán cốt, bây giờ đứng ở đỉnh cao nhân sinh, vô thức đem chính mình đặt ở vị trí ra lệnh.


Cô quát lớn Bạch Hiểu Hiểu, "Tất cả mọi người phải đi bệnh viện thực tập, tốt nghiệp xong rất khó tụ họp, cô có thể bớt cãi lại?"


Bất luận thế nào hôm nay bỏ tiền mới là đại gia.


Mai Lập Hương muốn làm người giàu có khoe khoang nhưng cắn người miệng mềm, cho cô ấy đắc ý hai câu có làm sao?


Bạch Hiểu Hiểu chán chê, không đợi cô mở miệng phản bác Bùi Diệp tiến đến.


"Phòng bếp phải làm một lúc, tôi để lễ tân chuyển thức ăn tới khách sạn chỗ mình ngụ."


Mai Lập Hương tức giận đến nói không nên lời.


Trong lòng liều mạng rủa Bùi Diệp bị nghẹn chết.


Bạch Hiểu Hiểu thấy Bùi Diệp cầm áo khoác lên định đi lập tức đứng dậy.


"Tôi đưa cô về, cô vừa mới uống nhiều rượu..."


Phó Đình Thâm cũng thể hiện phong độ anh rể phòng 4021, chủ động muốn đưa bọn cô trở về.


Đêm hôm khuya khoắt con gái đón xe không an toàn, chớ nói chi là Bùi Diệp toàn thân đầy mùi rượu.


Bùi Diệp nói, "Không cần, hiện tại tôi rất tỉnh."


Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa mỗi người một phần canh giải rượu.


Mai Lập Hương móc thẻ ngân hàng ra, hai ngón tay kẹp lấy đưa cho nhân viên phục vụ, tận lực đề cao thanh âm nói, "Tính tiền."


Phục vụ viên ồ một tiếng, nhìn qua Bùi Diệp nói, "Vị tiểu thư này vừa rồi đã thanh toán."


Mai Lập Hương: "..."


Những người khác: "..."


Bùi Diệp cười mặc áo khoác vào.


Canh giải rượu vị nhân viên kia phục vụ là cô cố tình an bài.


Mai Lập Hương bỗng vỗ bàn một cái đứng lên, gào thét hướng Bùi Diệp, "Tiểu Hồng, mày đây có ý gì?"


"Cô có tiền thì cứ việc, nhưng xin tôn trọng bạn cùng phòng khác một chút, bọn họ không phải nấc thang để cô khoe mẽ tài phú thành công. xem như trước kia cô đặt chân vào xã hội tôi cho cô bài học miễn phí. Miễn phí, không cần nộp học phí." Bùi Diệp cười nói, "Tôi vốn luôn rất tốt tính không thích quản việc rỗi hơi, nhưng hành vi của cô là một ngoại lệ. Một bữa cơm tám mươi ngàn nhớ kĩ đấy."


Mai Lập Hương tức giận run rẩy cả người.


Cô ta phát cáu muốn bắt Bùi Diệp, Bùi Diệp đóng cửa rầm một cái.


Trong lòng bọn người Bạch Hiểu Hiểu thoải mái nở hoa, lại khó bật cười ngay, dồn dập tìm cớ đi.


Mai Lập Hương quăng mấy cái đĩa, ném đã ngồi trên ghế khóc uất ức.


Đám người Bạch Hiểu Hiểu nhanh bước đuổi kịp Bùi Diệp.


"Cậu trả tiền thật à?"


"Đã thanh toán." Bùi Diệp nói, "Đâu phải tôi trả không nổi, không cần vì vấn đề ấy nhìn trẻ nhỏ bị khi dễ."


Bạch Hiểu Hiểu vẫn nhớ "Tiểu Hồng" biết bắt quỷ, đại sư có bản lĩnh kiếm tiền rất dễ.


"Lợi cho nó quá rồi. Mình cố ăn nhiều là vì hi vọng nó thiệt thòi..."


Dựa theo lời "Tiểu Hồng", Mai Lập Hương hiện tại tiêu xài tài vận tương lai.


Hiện tại tiêu càng nhiều, về sau cô ta càng xui.


Kết quả ——


Bạch Hiểu Hiểu ăn gấp đôi ngày thường là đang tiêu tiền của "Tiểu Hồng".


Bùi Diệp nói, "Ngây thơ."


Bạch Hiểu Hiểu thản nhiên thừa nhận.


"Mình đâu phải thánh nhân, tất nhiên muốn so đo với nó. Mà cô ta với Lôi Nhã Đình đều giống nhau, chọc tức một cái cho đã."


Bùi Diệp từ chối cho ý kiến.


Bạch Hiểu Hiểu đi tàu điện ngầm về trường học, Bùi Diệp chuẩn bị gọi xe linh.


"Chết cũng muốn yêu! ! !"


"Yêu đến chết không buông —— "


Vừa mở giao diện điện thoại, số điện thoại lạ.


"Xin hỏi là Bùi nữ sĩ ư?"


"Ừ?"


"Món ăn vừa nãy ngài đặt xảy ra chút vấn đề, chúng tôi chậm nửa giờ mới giao đúng hẹn."


Bùi Diệp thuận mồm hỏi một câu.


"Xảy ra chuyện gì?"


Lễ tân nhà hàng tư nhân khó khăn nói, "Do đồ ăn nhà bếp đóng gói xong đột ngột biến mất, chân thành xin lỗi."


Không tìm thấy?


Bùi Diệp nghiêng người nhìn về phía nhà hàng tư nhân phía sau hơn trăm mét.


Tinh thần lực vừa mở, đồ vật trong phạm vi "Nhìn" rất rõ ràng.


Lôi Nhã Đình an ủi Mai Lập Hương đang gào khóc mắng to Bùi Diệp, đầu bếp trong nhà bếp chế biến thức ăn, nhân viên phục vụ bận rộn...


Hừm...


Ngoài ý muốn phát hiện một con chuột nhắt.


"Không sao, miễn là tối nay giao, tôi không vội."


Lễ tân cảm kích Bùi Diệp thấu hiểu, liên tục nói xin lỗi, cuối cùng mới treo điện thoại.


Bùi Diệp khóa chặt "Con chuột nhắt", lại phát hiện "Con chuột nhắt" rất giảo hoạt trốn đông trốn tây.


Cô cau chặt mày khống chế tinh thần lực dò xét.


Từ vườn bách thú thành phố T, có vẻ yêu tinh đối với tinh thần lực của cô phản ứng rất mãnh liệt.


Con "Con chuột nhắt" kia cũng bởi vậy biết cô khoá chặt nó từ đầu đến cuối.


"Con chuột nhắt" tưởng đã bỏ rơi Bùi Diệp, cong cong vòng vòng, cuối cùng về nhà mình.


Bùi Diệp đứng ở trước một cái cống thoát nước.


"Con chuột nhắt" ẩn thân ở đây.


Cái cống thoát nước cách nhà hàng tư nhân không xa, dưới đáy không gian chật chội, miễn cưỡng có thể chứa một người trưởng thành.


Nghe kể ít kẻ lang thang hay người già không nhà để về sẽ ở dưới đấy.


Bùi Diệp nhìn chằm chằm cái nắp, một tay nhấc lên.


Một cỗ mùi thơm thức ăn bay ra, còn có một tầng ánh sáng vàng yếu ớt.


Bùi Diệp cụp mắt nhìn xuống, "Con chuột nhắt" phía dưới ngồi ngay ngắn, hộp thức ăn giao hàng đặt trên đùi khép kín, ngoài miệng đầy mì sốt tương.


Dường như hắn bị động tác Bùi Diệp hù, đôi mắt to vàng hoảng sợ đối mặt với Bùi Diệp, quên cả nuốt.