[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 174: Mộng thai



Editor: Đào Tử


___________________________


Kim Dục và Hùng Ngải nghe như lọt vào sương mù.


Luôn cảm thấy nội dung Tam trưởng lão và Bùi Diệp thảo luận liên quan đến âm mưu sâu xa.


"Long vương yếu dữ vậy?"


Hùng Ngải hỏi vấn đề không sợ chết.


Tam trưởng lão thở dài, "Cậu có chỗ không biết. . ."


Long vương với Long Vương cũng khác biệt.


Những kẻ xấu kia như gà tặc, chọn quả hồng mềm bóp, chọn săn giết Long vương có tư lịch cạn nhất, thực lực yếu nhất, như may mắn phóng qua Long môn. Bởi Long môn là di trạch tiên tổ, tạo túi kinh nghiệm cho con cháu đời sau, may mắn ăn túi kinh nghiệm liền có thể lên thẳng, cho nên gặm túi kinh nghiệm lên thẳng chỉ là acc nhỏ, trang bị không đủ, thực lực ảo, bị địch nhân vây đánh cơ bản chịu chết. Nếu không phải bản thể Kim Dục là cá chép, giá trị may mắn đầy thanh, đoán chừng cái mang nhỏ đã mất.


Các nguyên lão trong cơ quan yêu tinh nghe nói tất cả Long vương bị hại đều do một đám âm sai giả làm, là lệ quỷ gây ra, bọn họ lập tức đứng ngồi không yên trong đêm tổ chức hội nghị.


"Các ngươi xem. . .Có liên hệ với chuyện năm đó không? Trong lòng ta hơi hoảng. . ."


Một đám nguyên lão cơ quan yêu tinh mở video nhóm chat thương nghị.


Người nói chuyện là trưởng quan cơ quan yêu tinh, cũng chính là đại trưởng lão.


Trận tai kiếp yêu tộc kia lưu bóng ma tâm lí cho họ thật sâu.


Bây giờ nghĩ lại mà vẫn sợ.


"Hốt hoảng chi! Nếu thật là thằng súc sinh năm đó, hốt người tới xé thành vạn mảnh cho chó ăn."


Nhị trưởng lão đang công tác ở nước ngoài, nghe chuyện hận không thể hóa thành nguyên hình bay về Hoa Quốc đánh nổ đầu chó mấy tên âm sai giả kia.


Mẹ!


Yêu tộc chuốc thù oán gì với nó, năm đó bắt lấy yêu tộc khi dễ, hiện tại vừa khôi phục lại tí nguyên khí.


Tính khi dễ yêu tộc bọn họ là cây cỏ không có mẹ muốn bắt nạt?


"Để bà đây đụng phải, vặn đầu chó chúng xuống hết!"


Tứ trưởng lão liếc mắt.


"Ngươi có thù oán với chó à? Nói đừng vũ nhục chó!"


Ai cũng không ngờ Nhị trưởng lão tuyệt mỹ thanh tao tựa mẫu đơn tính khí hung bạo, mà Tứ trưởng lão là chó nhà Hoa Quốc biến hóa.


Mắt thấy hai vị trưởng lão lại sắp ồn ào một trận, đại trưởng lão dùng chai sữa rửa mặt trong tay gõ gõ bồn rửa mặt.


"Yên tĩnh, còn ra thể thống gì, đang họp đấy!"


Hội nghị là hội nghị đàng hoàng, nhưng thành viên hội nghị làm việc không đứng đắn lắm.


Đại trưởng lão đang rửa mặt tẩy trang; Nhị trưởng lão ở nước ngoài ăn cơm trưa với bò bít tết; Tam trưởng lão còn đứng đắn xem văn kiện công ty; Tứ trưởng lão ngồi trực ban ở cơ quan yêu tinh ngáp một cái; Ngũ trưởng lão đắp mặt nạ không nói chuyện; Lục trưởng lão đang ở nhà bếp làm bữa tối cho vợ là Thất trưởng lão.


Nhìn bọn yêu tinh này, Tam trưởng lão cảm thấy yêu tộc quá cay gà.


"Vấn đề vẫn phải hợp tác cùng Phong Đô."


Tam trưởng lão khôn khéo già dặn không kém phần cường thế đặt văn kiện xuống, đẩy kính có độ trên sống mũi một cái.


"Phong Đô. . . Nói đến vẫn là vấn đề Phong Đô. . ."


Nhị trưởng lão nhăn đôi mày có thể kẹp chết con ruồi.


Oán niệm của bà với Phong Đô nặng nhất trong bảy vị trưởng lão.


Trận tai họa năm đó, vãn bối thực vật biến hóa bị thiên lôi đánh chết, yêu tộc bị liên luỵ gánh tội.


Tuy mọi người đều biết là vị thực vật yêu kia bị loài người lừa bịp cõng nồi, nhưng đối mặt với tình trạng yêu tộc lâm vào hiểm cảnh tuyệt diệt, chúng yêu rất khó bảo trì lý trí tuyệt đối.


Trăm năm qua đi, những tiểu yêu chủng loại khác nhiều hơn, chỉ có thực vật là lác đác vài con.


Là thực vật yêu thành tình duy nhất trong bảy vị trưởng lão, có thể tưởng tượng tư vị trong lòng Nhị trưởng lão.


Bà hận tên nhân loại lừa bịp thực vật yêu kia!


Hận không thể đem hắn xé thành vạn mảnh, đánh cho hồn phi phách tán!


Kết quả?


Phạm phải tội lớn ngập trời bậc ấy bị âm sai câu đến Phong Đô, giáng phạt xuống mười tám tầng địa ngục.


Nhị trưởng lão đến chậm một bước, trong lòng có mười ngàn câu MMP muốn phun vào mặt đám ngu xuẩn Phong Đô.


Không có Phong Đô Đại Đế tọa trấn, bọn chúng ngu thành dạng này?


Đánh xuống mười tám tầng địa ngục tính trừng phạt rồi?


Bị phạt ba vạn năm có ích lợi gì?


Hắn chịu hình xong còn có cơ hội đầu thai chuyển thế, Yêu tộc bị hắn hố sắp diệt tộc!


Vì không đủ thực lực, không thể mạnh mẽ xông tới mười tám tầng địa ngục, Nhị trưởng lão mới không xông vào đem tên lệ quỷ kia xé sống.


Thoáng chốc qua mấy thập niên, nhờ phúc Yêu hoàng thượng cổ sắp thức tỉnh, tiểu yêu yêu tộc dần dần nhiều hơn, chậm rãi khôi phục nguyên khí.


Lúc này, đám chó má Phong Đô lại lần nữa tuột dây xích.


Một đám lệ quỷ xông ra mười tám tầng địa ngục tai họa nhân gian.


_(:з)∠)_


Phong Đô gân gà, chả được tích sự gì!


Lệ quỷ hại yêu tộc cõng nồi đen hắc còn ung dung ngoài vòng pháp luật.


Nhị trưởng lão hoài nghi thật sâu dương gian nhiều chuyện rối rắm là do hắn bày nên.


"Tất cả đều tại Phong Đô, năm đó nếu để tên kia hồn phi phách tán, còn xảy ra nhiều việc phiền phức?"


Để Nhị trưởng lão hợp tác với Phong Đô?


Hừ!


Bà có lí do hoài nghi năng lực Phong Đô.


Đại trưởng lão ôn hòa nói, "Chuyện năm đó cũng không thể trách Phong Đô, ai bảo khi đó Phong Đô Đại Đế ngã xuống, Phong Đô quần long vô thủ mấy chục năm? Ta thấy vị Phong Đô Đại Đế hiện tại rất có năng lực. Hiệu suất làm việc cao, làm việc công bằng công chính. Vì tương lai yêu tộc, đem ân oán tạm thời gác một bên trước đi."


Lời vừa rồi nhị trưởng lão chỉ nói cho xả giận.


Hơi vơi giận, bà ngầm thừa nhận quyết định của đại trưởng lão.


Hội nghị liên quan đến tương lai yêu tộc kéo dài nửa giờ mới kết thúc.


Nhưng không liên quan gì đến Bùi Diệp.


Trở lại khách sạn, Ứng Lân, Ách Ba đang trông chờ nhìn cô.


"Các người không ăn?"


Ứng Lân ủy khuất muốn rơi lệ.


"Đồ ăn dương gian. . . Có thể ngắm không thể ăn. . ."


Bùi Diệp không ở bọn họ chỉ biết chảy nước miếng (ˉ﹃ˉ)


"Đồ ăn đều lạnh rồi, tôi hâm lại."


Phù chú thiên sư dùng rất tốt, hâm nóng thức ăn không cần lò vi sóng.


Đồ ăn lại bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thơm kích thích vị giác hai con quỷ thèm ăn.


Bùi Diệp chọn vài món A Tể thích để vào túi trò chơi, lại từ túi trò chơi bỏ vào tủ lạnh A Tể, dán lên tờ giấy.


Hôm nay hình như A Tể vẫn đang tăng ca, giờ này còn chưa về.


Cùng lúc đó, Lôi Nhã Đình mơ một giấc mộng kì quái.


Trong mộng biển hoa kết thành từ đủ loại hoa cúc muôn màu.


Cô nghe được tiếng gọi trong gió, đi về phía trung tâm biển hoa.


Gió nhẹ thổi tới, cô bị cánh hoa che tầm mắt, vừa đưa tay chắn gió trước mặt, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh vàng bao quanh tầng ánh sáng đứng lặng tại cách đó không xa.


"Cậu là ai?"


Lôi Nhã Đình không khỏi sinh ấn tượng tốt với người này.


"Cậu muốn nói gì với tôi?"


Cô thấy thiếu niên mở miệng với mình, giọng đứt quãng.


"Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?"


Gió lớn quét qua thiếu niên biến mất, Lôi Nhã Đình cũng từ trong mộng tỉnh lại.


"Sao vậy?"


Lôi Nhã Đình bấm tay tính toán lại không tính ra được.


"Em mộng thai, có dự cảm bất thường. . . Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem. . ."


Trong lòng Phó Đình Thâm cực kỳ thiếu kiên nhẫn.


Cho dù ai đang ngủ say bị người lay tỉnh cũng khó chịu.


Nhưng hắn là tổng tài bá đạo yêu Lôi Nhã Đình, bá đạo tổng giám đốc có thể vì cô gái mình yêu bắn pháo hoa ném bom nguyên tử, 99 khẩu đạn pháo nhắm ngay giáo đường cướp hôn, hắn không thể tức giận.


Một phen giày vò, bác sĩ bảo đứa bé của Lôi Nhã Đình rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì.


Phó Đình Thâm liền nói, "Là em đa tâm thôi."


Lôi Nhã Đình vuốt bụng nhô cao, dần buông xuống bất an trong lòng.