[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 24: Cô là kẻ trộm.



Editor: Đào Tử 🍑
_______________________


Khi đó Mai Lập Hương bị mất một lọ kem dưỡng, người trộm lọ kem dưỡng đó là kẻ có sở thích lấy đồ của người khác ở phòng bên cạnh.


Đối phương dùng kem dưỡng da mặt của cô ta thoa lên chân, còn nghĩ chắc người mất sẽ không vì một lọ kem nhỏ xíu mà so đo với mình.


Không ngờ rằng lọ kem dưỡng da này là do người thân của Mai Lập Hương đem từ nước ngoài về, cô ta rất yêu thích nó, khi phát hiện kem dưỡng bị mất trộm lập tức truy cứu tới cùng.


Giấy trắng mực đỏ dán ở tầng dưới kí túc xá chửi bới đủ kiểu khiến trường học chú ý.


Tên trộm kia lo sợ bị phát hiện, bèn đem chiếc lọ đã dùng qua kia đặt dưới gối Tiểu Hồng.


Kết quả Tiểu Hồng bị vu oan là kẻ trộm, Mai Lập Hương không nói hai lời đã cho Tiểu Hồng một bạt tay, Tiểu Hồng cũng không chịu yếu thế nổ ra xung đột với Mai Lập Hương.


Cuối cùng bất phân thắng bại, hai người dứt khoát báo cảnh sát.


May là có cảnh sát điều tra, chứng minh Tiểu Hồng vô tội còn dọa tên trộm kia lòi đuôi cáo.
Nhưng chuyện Tiểu Hồng là tên trộm cũng đã truyền ra ngoài.


Mai Lập Hương tuy đổ oan cho cô ấy nhưng chết cũng quyết cắn răng không nhận mình sai, không chịu xin lỗi, luôn biện minh nói mình cũng là người bị hại.


Cô ta bị mất đồ nên mới nóng nảy vu oan cho Tiểu-người có chứng cứ xác thực-Hồng, cô ta cũng có nỗi khổ mà, mấy người cảm thông giùm đi!


Ai bảo Tiểu Hồng nghèo như thế, nhìn thế nào cũng giống tên trộm!


Lại phát hiện kem dưỡng da mặt ở dưới gối của cô ta, nếu cô ta không là người trộm thì ai trộm?


Mai Lập Hương ngang ngược càng khiến Tiểu Hồng trở nên quái gở độc lai độc vãng, cuối cùng ở cùng một chỗ với xã hội đen.


Quan hệ giữa hai người cứ như vậy đóng băng.


Mai Lập Hương còn thường xuyên nói xấu Tiểu Hồng, bảy phần thật ba phần giả, nhiều chuyện không chịu được.


Thấy Bùi Diệp nhìn mình, Mai Lập Hương hừ một cái, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.


"Thật xui xẻo!"


Còn cố ý nói lớn lên, đem túi xách trong tay quăng lên giường.


Phịch một cái, ngồi lên giường, động tĩnh lớn đến mức làm giường chiếu lung lay cọt kẹt.


Bùi Diệp cười nói, "Nhìn bộ mặt mạt rệp của của cô thì đúng là thật xui xẻo."


Mai Lập Hương tức giận, con mắt trợn trắng lên.


"Tiểu Hồng, mày có ý gì? Cố ý kiếm chuyện đúng không!"


Hôm nay tâm trạng của Mai Lập Hương không tốt, gặp phải Lôi Nhã Đình mới cảm thấy tốt hơn một chút.


Không ngờ lúc trở về phòng ngủ, tâm tình vừa mới tốt lại bị phá hỏng, lập tức nổi trận lôi đình.


Chu Tuệ Vinh thấy hai người lại cãi nhau, không chịu nổi nữa tiến đến nói hai câu hòa giải, làm dịu mùi thuốc súng trên người họ.


"Lão đại, cậu đừng nói giúp cô ta nữa! Tôi không chịu nổi nó nữa rồi, từ nay về sau phòng 4021 này có cô ta không có tôi có tôi thì không có cô ta!"


Mai Lập Hương hất tay Chu Tuệ Vinh ra, trong lòng lại rất chắc chắn về sự lựa chọn của bạn cùng phòng.


Bạn cùng phòng ai ai cũng rất ghét Tiểu Hồng, bởi Tiểu Hồng là người của xã hội đen, ỷ vào gương mặt xinh đẹp lên giường với không biết bao nhiêu người.


Mấy người bọn họ thường hay tụ lại nói xấu Tiểu Hồng, đồng lòng phê bình cô.


Bùi Diệp hỏi cô ta, "Làm người cũng phải biết thân biết phận, bộ cô muốn rời khỏi phòng ngủ này lắm à?"


Mai Lập Hương kinh ngạc mắt trợn tròn lên.


Không ngờ chỉ vỏn vẹn mấy ngày không gặp, cái miệng hạ lưu không biết liêm sỉ của Tiểu Hồng lại lên một tầm cao mới.


Bùi Diệp bổ một đao, "Cô muốn dọn ra ngoài cũng được, nhớ đừng gây tai họa cho bạn cùng phòng khác đó nha."


"Mày có ý gì!"


"Tôi không phải vừa nói đến bộ mặt mạt rệp của cô sao? Phía sau cô còn có hai con quỷ khác đi theo đòi nợ nữa kìa, ở cùng cô lâu ngày sao không vạ lây được?"


Bùi Diệp không biết xem tướng nhưng cô có thể nghe quỷ nói.


Bên người Mai Lập Hương có một bà lão mặc áo màu xám một tay kéo ống quần một tay chỉ vào mũi cô ta oán trách, trong miệng nói linh tinh không nghỉ.


"Con nhỏ chết tiệt kia, trả lại đồ cho bà mau!"


Bên cạnh bà lão còn có một ông lão, quải trượng trong tay thỉnh thoảng đánh vào tay phải của Mai Lập Hương.


"Cho mày trộm này, cho mày trộm này, đánh cho mày gãy tay luôn."


Hai con quỷ chia nhau hành động, mỗi khi bọn họ đánh, Bùi Diệp lại phát hiện tinh thần của Mai Lập Hương dao động mấy phần.


Loại dao động này còn rất quen thuộc, mỗi lần 【 Ghi chép hệ thống 】 nhắc nhở khí vận của Lôi Nhã Đình bị trừ sẽ xảy ra dao động y như thế.


Cho nên, Bùi Diệp cảm thấy chắc chắn Mai Lập Hương sẽ gặp chuyện không may.


Lúc Bùi Diệp nói chuyện này ra, Lôi Nhã Đình đang đứng một bên lộ vẻ kinh ngạc.


Tuy cô đã luyện được nguyên khí nhưng chỉ có một sợi, không đủ để mở thiên nhãn.


Chỉ là công pháp cô tu luyện hơi cao cấp, nên mơ hồ thấy được bên người Mai Lập Hương xuất hiện hai bóng ma.


Nhưng cô chỉ nghĩ đây là ông bà nội của Mai Lập Hương nên-- vừa rồi lúc nói chuyện phiếm với Mai Lập Hương, nghe được chuyện cô ta về làm thẻ căn cước có đi thăm viếng mộ ông bà-- Lôi Nhã Đình lập tức cho rằng do hai ông bà không yên tâm nên đi theo cháu gái. Bây giờ ngẫm lại, chắc suy đoán của cô sai ở chỗ nào rồi.


"Mày nói quỷ ở đâu?"


Mai Lập Hương tức không chịu được, vốn cho là bạn cùng phòng sẽ nói giúp hai câu, vạn vạn không ngờ tới bạn cùng phòng ngày thường có quan hệ tốt với nhau lại tránh mình như tránh tà.


"Này, các người nói gì thế! Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn tin quỷ thần? Tiểu Hồng, mày không đi làm tình nhân cho người ta giờ đổi nghề làm thầy bói rồi?"


Bùi Diệp nhìn chằm chằm hai con quỷ, gương mặt tối sầm nói, "Cô lấy đồ của bà lão người ta, bà ấy và ông lão chồng bà đang ở bên cạnh cô đấy."


Vừa nói xong, toàn thân hai con quỷ đang trách móc Mai Lập Hương run lên, đứng yên bất động.


"Bà lão?"


"Ông lão?"


"Cô bé kia hình như có thể nhìn thấy chúng ta."


"Nói với con bé ấy chuyện đó đi, để con nhỏ chết tiệt này trả đồ lại cho chúng ta."


Nói rồi hai con quỷ quay đầu lại đến gần Bùi Diệp, lúc cách khoảng nửa mét, mặt quỷ trở nên dữ tợn vì bị hù, quỷ rống quỷ kêu tán loạn.


"Trời ạ, cô bé này sao lại dữ thế!"


Bùi Diệp: ". . ."


Xem ra khi còn sống đôi mắt của hai con quỷ này không được tốt cho lắm, tới nửa mét mới thấy rõ mặt người.


"Không thể chọc vào không thể chọc vào, đi đi!"


Ngoài miệng nói đi đi nhưng thực tế lại trốn sau lưng Mai Lập Hương, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra nhìn về phía cô.


Ông lão hỏi, "Trốn như này thì chắc nó không thấy nhở?"


Bà lão nói, " Không nhìn thấy không nhìn thấy."


Làm quỷ đã lâu, bọn họ còn nghĩ thị lực của người khác cũng giống như thị lực của bản thân.


Bọn họ không nhìn thấy người khác chẳng khác nào người khác cũng không nhìn thấy bọn họ _(:з" ∠)_


Mai Lập Hương tức giận hai gò má đỏ bừng lên.


"Ai trộm đồ chứ!"


"Cô đó, nếu không chẳng lẽ là người đã từng bị cô vu oan là tôi?" Bùi Diệp nhìn hai lão quỷ khá đáng yêu kia, mỉm cười nói, "Nếu không đem đồ trả cho người ta thì bọn họ sẽ luôn đi theo cô. Nhẹ thì xui xẻo, nặng thì mất mạng. Nếu cô bị họ ngược chết rồi, không chừng vừa tỉnh dậy làm quỷ họ đã ở trước mặt, kêu cô trả lại đồ vật đấy."


"Trả cái quần!"


Mai Lập Hương tức giận đôi mắt đỏ ngầu.


"Muốn tin hay không thì tùy."


Một lát sau Chu Tuệ Vinh nhỏ giọng nói, "Lập Hương, cô lấy đồ của người ta thì nhanh trả lại đi."


Nếu hai con quỷ kia luôn đi theo Mai Lập Hương, chẳng phải có nghĩa là luôn ở trong phòng kí túc xá 4021 này?


"Trả con mẹ mày ấy!"


Mai Lập Hương nổi nóng lên, khói bốc cao ba trượng.


"Đầu óc cô cũng không tỉnh táo sao, lại đi tin chuyện hoang đường kia của nó? Mê tín cổ hủ như vậy sao không xuống âm phủ tìm nam quỷ, cần gì ngày nào cũng phải xin tôi giúp cô tạo quan hệ?"


Sắc mặt Chu Tuệ Vinh xanh đỏ lẫn lộn, xấu hổ hòa cùng phẫn nộ.


Lúc này hai lão quỷ kia lại có đôi lời muốn nói.
____________________


Lời của editor: Dạo này bận quá đi, lần này bạo chương!!!