"Hàn Phong "
“Là tôi đây, tôi đến gặp em đây”
“um. Lâu rồi không gặp”
Hàn Phong dần buông lỏng cái ôm của mình, Mộc Hạ tuy thấy lực tay mất kiểm soát của hắn nhưng cũng không nói gì. Cậu chỉ nhẹ nhàng ôm lại và vỗ về bờ vai rộng lớn kia, hắn bây giờ thay đổi nhiều quá. Hàn Phong cao lớn hơn, mọi thứ cũng lớn hơn xưa. Từ bờ vai, cơ bắp,....đều có sự thay đổi rất lớn, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy được. Hắn ôm cậu một hồi lâu mới chịu buông ra, thấy cậu chân đứng ngâm nước lâu đã có dấu hiệu hơi ửng đỏ. Nên thay vì để cậu tự đi lên bờ cát mềm kia thì hắn chọn cách bế cậu khỏi mặt nước và ôm cậu thật nhẹ nhàng vào lòng mình mà nâng niu như báu vật vô giá. Mộc Hạ bị ôm lên bất ngờ liền có chút hoảng nhưng sau khi cảm giác đó qua đi thì cậu cũng không bài xích gì mà để vậy, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn và nghe lời này của cậu hắn làm sao kìm lòng nổi. Có trời mới biết hắn đang nghĩ gì và cảm thấy ra sao khi người thương của hắn đang ở ngay trước mặt. Không nói không rằng Hàn Phong chỉ khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia của người thương.
“Cảm giác của năm đó vẫn như vậy, tình cảm đơn thuần yêu em từ thuở ngây dại nhất vân không hề lung lay. Được ôm em, được hôn em, được có em bên cạnh chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của tôi.”