Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 312: Biển muốn lặng, sóng muốn yên mà gió chẳng ngừng



Sáng hôm sau, Mộc Hạ theo tiếng chuông báo thức mà thức

giấc. Hôm qua do uống quá nhiều nên sáng ra đầu cậu cứ nhức mãi, may mà mẹ Đường đã nấu cho cậu một bát canh giải rượu. Nên cả sáng hôm đó đầu Mộc Hạ không còn đau nữa.

Vì có tiết học buổi chiều nên Mộc Hạ không ở nhà chơi với mẹ Đường được, điều này làm cậu rất buồn phiền. Nhưng mẹ Đường chỉ cười hiền từ rồi đẩy cậu đi học, chiều nay mẹ Đường cũng có kế hoạch riêng rồi. May sao Mộc Hạ đi học nên cậu đỡ phải ở nhà một mình, vì căn bản mẹ Đường không an tâm khi để cậu như vậy.

Sau khi chào tạm biệt mẹ Đường thì Mộc Hạ cũng đi xe bus tới Viện Quốc Gia, không khí hôm nay rất trong lành. Và mong cậu sẽ không dính phải thị phi gì nữa, chơ cậu cũng oải lắm rồi.

Cầu được nhưng ước không thấy, chưa gì khi mới bước vào Viện hàng trăm ánh mắt đã nhìn chằm chằm về phía cậu. Dương Hồng từ xa thấy cậu bèn chạy nhanh tới kéo cậu rời khỏi nơi này. Vừa đi anh vừa nói gì đó, Mộc Hạ nghe chữ có chữ không nhưng chung quy vẫn hiểu được vấn đề chính mà Dương Hồng muốn đề cập với cậu.

"Mọi chuyện là như vậy đó, em hiểu chưa?"

"Từ từ, stop. Vậy vấn đề chính của chuyện này là bắt nguồn từ việc em bị chấn thương chân, xong cái tin tồn được lan truyền thất thiệt và rộng rãi trên diễn đàn chung của sinh viên cả nước. Điều quan trọng là họ nói em làm bộ làm tịch, một mặt bạch liên hoa câu dẫn đại gia. Và tất cả những người không biết chuyện liền có những cmt tiêu cực dành cho em, họ nói em được đại gia bao nuôi. Đúng chưa ạ?"

"Chuẩn luôn rồi đấy bảo bối nhỏ, em không biết đâu. Có vài cmt nói em với

anh có gian tình bất chính, em một chân đạp nhiều thuyền còn anh là chó liếm của em đấy"

"Rồi rồi hết cứu, không mấy em bùm cái nghỉ luôn được không. Chơ ngồi không mà dính đạn kiểu này chắc chết sớm quá"

"Bậy bậy, mà nghe đâu bài viết đó bị xoá hoàn toàn trên diễn đàn rồi. Biến mất không chút tăm hơi nào luôn, nhưng vì độ lan truyền quá nhanh nên hầu như sinh viên cả nước ai cũng biết"

"Em nghĩ, em nên về nhà. Chơ em không rảnh đến nỗi lúc nào cũng phải lên tiếng minh oan được, anh trai tới đón về lại thành đại gia bao nuôi. Còn gì tệ hơn nữa không, sao đời em lắm thị phi dữ vậy?"



"Giờ anh mới thấm cái câu giỏi và đẹp là một cái tội, may quá anh còn ổn. Chơ như em chắc anh trụ không nổi mất, tin kia vừa hạ xuống tin khác lại đi lên"

"Sống sao cho vừa lòng người đây hả anh, chơ em còn chưa chạm gì họ mà họ cứ liên tục vu oan giá hoạ cho em mãi"

Mộc Hạ thở dài bất lực, cậu chỉ muốn cuộc sống ở kiếp này trôi qua một cách bình yên thôi. Nhưng dường như cậu càng sống bình thản với cuộc đời thì cuộc đời luôn đem đến bất hạnh cho cậu. Quá đủ rồi, Mộc Hạ phải vùng lên.

Bên phía Hàn Phong là người đã dẹp loạn bài viết đó và hắn cũng tra ra người đứng đằng sau rồi. Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì anh Trí Khanh và chị Thảo Anh đã đi trước một bước. Hàn Phong bèn ngồi một bên xem kịch vậy.

"Nói, ai sai mày tung tin đồn bậy bạ về bảo bối của tụi tao."-Thảo Anh

"Mày dám nói dối nửa lời thì tao không chắc mày toàn mạng mà quay về đâu"-Trí Khanh

"Nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp hành động có vẻ kích thích hơn đấy anh trai à"-Thảo Anh

"Xin đừng, tôi khai. Tôi khai mà"

"Như vậy mới là bé ngoan chơ"-Thảo Anh

"Tôi không biết rõ người bên kia là ai, chỉ biết theo điều tra sơ bộ người này có hiềm khích rất lớn với người tôi đã tung tin. Nghe đâu người này có liên quan mật thiết tới gia đình giàu nhất nước hiện nay là Lý gia. Mà hai đại ca cũng biết rồi đó, Lý gia giờ lớn mạnh như nào. Nghe đâu bảo bối của họ được cưng chiều hết mực, tôi theo thông tin chỉ biết chừng đó. Tiền tay thì cháo múc, tôi cũng không nghi ngờ gì. Với nữa nghe đâu người này là đồ đệ của HAJ, đại lão lớn như vậy không nhận vụ này thật uổng"

Cả ba người sững sờ, chợt nhận ra trong lời nói của gã này có rất nhiều lỗ hỏng lớn. Nhưng với lá gan nhỏ này của gã, bọn họ chắc chắn gã không nói dối. Nên trước mắt bọn họ sẽ giao hắn cho cảnh sát, việc còn lại cả ba người sẽ điều tra thêm để xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào.