Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Chương 11: Ta cùng con chơi thêm trong chốc lát…



Ta cùng Đại Bảo chơi thêm trong chốc lát, thì nhóc con bắt đầu mệt nhọc, đánh một cái ngáp rất kêu.

Hắn được ta dưỡng, dần dần cũng bắt đầu ăn chơi ngủ nghỉ rất có lịch trình.

Thấy con trai buồn ngủ, ta ra hiệu cho bà vú đem con bế lên giường đi ngủ, nha hoàn kẻ xúm lại dọn dẹp bãi chiến trường do hai mẹ con ta vừa bày bộn ra trên thảm dày trải trên sàn, người đi đến bưng nước ấm cho ta và con ta rửa tay lau mặt, cũng thay ra áo ngoài chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đang lúc ta chuẩn bị lên giường cùng con trai đi gặp Chu Công gia gia, thì Thúy Bình tiến vào hướng ta phúc lễ. Sau đó, hai ba bước đi nhanh đến gần sát bên cạnh ta, nàng đè thấp âm thanh xuống nhỏ giọng hướng ta bẩm báo sự việc vì sợ đánh thức tiểu thiếu gia vừa mới bắt đầu say giấc.

Thúy Bình nói:

- Nhị thiếu nãi nãi, nhị thiếu gia hiện còn ngồi ở ngoài đình uống rượu ạ.

Ta nghe nàng nói thế thì không khỏi ngạc nhiên, ngẩn đầu hỏi lại:

- Sao lại thế này?

Chẳng phải hôm nay hắn cho người truyền lời là sẽ nghỉ lại chỗ Trương di nương bên kia sao?

Thúy Bình đáp:

- Cái này nô tì cũng không rõ lắm, chỉ biết hiện tại nhị thiếu gia đang ngồi trong đình buồn đầu uống lên không ít rượu, ai khuyên cũng không được.

Nô tì nghe nói Trương di nương cũng đã đi qua đó khuyên nhủ, nhưng không biết nhị thiếu gia nói gì đó khiến nàng khóc sướt mướt chạy đi về rồi.

‘Thật kỳ quái, hắn lại lên cơn thần kinh gì nữa đây?’

Ta nghĩ thầm trong lòng, vòng một vòng vẫn không hiểu ra sao. Tuy có chút không muốn, nhưng là ta không thể không lo. Với thân phận hiện ta của mình, ta không thể cứ để mặc hắn như vậy đi xuống. Vì thế, ta chỉ có thể sốc lên tinh thần, tạm thời cùng Chu Công nói khiểm, rồi đi xem hắn (Lương Thiên Minh) như thế nào.

Ta hạ lệnh phân phó mấy nha hoàn bên cạnh:

- Các ngươi đi chuẩn bị chút đồ nhắm, hâm nóng một bầu rượu, đem bếp lò đưa sang đó nhóm lên phao một hồ trà nóng, chốc lát ta sẽ đi qua.

Nghe ta phân phó các nàng tâm càng thêm đại định, vội vàng gập gối đáp dạ, rồi nhanh chóng đi làm công việc được giao.

Ta đi vòng vèo về sau phòng giữ đồ mặc vào một bộ quần áo nhẹ nhàng, thanh lịch, không mang trang sức, lại khoác thêm một cái áo choàng, rồi lấy thêm cho Lương Thiên Minh một cái khác. Sau đó dẫn theo người đi tìm hắn.

Lương Thiên Minh đang ngồi uống rượu, thấy ta đến thì không khỏi ngẩn ra, hắn hỏi:

- Tuyết nhi? Sao nàng còn chưa ngủ mà lại đến đây?

Ta cười dịu dàng, đem áo khoác choàng lên người hắn, giúp hắn chỉnh trang một chút, rồi tự nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, âm thanh ôn hòa mềm nhẹ nói:

- Đêm nay trăng rất đẹp, một mình uống rượu ngắm trăng quá tịch mịch rồi, thiếp có thể cùng chàng cùng uống không?

Hắn giương mắt ngắm nhìn ta một chốc, ánh mắt mềm mại đi xuống, tay cầm tay ta nói:

- Tuyết nhi hôm nay cùng thường ngày có chút không giống đâu.

Ta nhướng mày liếc hắn một cái, hỏi:

- Không giống là ý chỉ tốt hay không tốt?

Hắn cười nhẹ vỗ về tay ta nói:

- Ngày thường tốt, hôm nay cũng tốt, đều tốt.

Ta mỉm cười nhìn hắn, cầm lấy bầu rượu lạnh trong tay hắn đặt lên bếp lò hâm nóng, thay vào đó lấy bình rượu đã nóng rót cho ta và hắn mỗi người một chén rượu ấm, ta nâng chén kính hắn. Hắn cười, cũng cầm lên chén rượu ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Ta lại dùng đũa gắp chút thức ăn vào chén cho hắn, chính ta cũng ăn chút ít.

Hắn nhìn, không nói gì, nắm lên thanh đũa đem thức ăn trong chén cho vào miệng ăn luôn.

Cứ như vậy, ta và hắn luân phiên một chén rượu một ngụm thức ăn, cuối cùng, đem hai vò rượu uống sạch, thức ăn cũng ăn được thất bát, cũng đem uất thiếp vốn còn lưu giữa mi tâm hắn phân tán đi hơn phân nửa.

Uống xong rượu, chúng ta không lấy thêm mà đổi sang trà uống lên.

||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng |||||

Uống một ngụm trà ấm dưỡng sinh, hắn bắt đầu mở miệng tâm sự:

- Ta và đại ca từ bé tình cảm cực đốc, thân thiết như thể chân tay. Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ cùng hắn tranh cái gì. Nhưng,…

Hắn ngừng trong chốc lát, tựa như đang tổ chức ngôn ngữ để biểu đạt, hắn tiếp:

- …nhưng gần đây, đại ca bắt đầu phòng bị ta. Ta cảm giác được, cũng nhìn ra được.

Ban đầu, ta nghĩ là ai đó nói gì bên tai hắn về ta, nói ta muốn cùng hắn tranh. Chỉ cần ta cùng hắn nói rõ, hắn nhất định sẽ hiểu và không như thế nữa.

Trời biết, ta sống gần hai mươi năm đến hiện tại chưa từng có ý nghĩ muốn cùng đại ca tranh giành bất cứ thứ hay điều gì, huống chi là thực hành. Vì thế, ta đi cùng hắn bày tỏ, biểu hiện ta không tranh không đoạt gì cả. Ta quý trọng tình cảm huynh đệ đồng bào giữa hai chúng ta.

Hắn ngoài mặt nói ta hiểu lầm, hắn thực sự không hề nghĩ gì, ta đừng quá đa tâm. Nhưng ta là biết.

Ta biết hắn không hề tin ta nói. Biết hắn từ ban đầu mơ hồ phòng bị ta đến hiện tại càng thêm cảnh giác cao độ.

Ta buồn lắm, cũng thất vọng.

Ta đối với hắn rất thất vọng.

Hắn vì sao lại đi tin tưởng người ngoài nói lung tung? Vì sao nghi ngờ tình huynh đệ bao lâu nay giữa ta và hắn, mà không thể tin tưởng một chút vào đệ đệ ruột thịt của hắn là ta cơ chứ?

Tại sao?

Hắn nói đến hai chữ cuối, âm thanh đã bắt đầu nghẹn ngào, thiếu điều muốn gào lên phát tiết hết cảm xúc trong lòng cho bàn dân thiên hạ biết, nhưng không thể. Hắn dùng một bàn tay che mắt quay đầu đi, bả vai hắn hơi run nhè nhẹ.

Có lẽ hắng đang khóc, khóc thương cho tình huynh đệ mỏng giọt. Hoặc giả, hắn quá xúc động… giận đến phát run?

Ai biết được.

Việc ta có thể làm lúc này là ở bên cạnh hắn, lắng nghe hắn nói.

Ta đứng dậy tiến lên giang hai tay vòng ôm lấy hắn, không tiếng động vỗ nhẹ lên bờ vai rộng lớn của hắn.

Qua một lúc sau, thấy hắn có vẻ đã hơi chấn định lại một chút, lúc này ta mới chậm rì rì nói:

- Trên thế gian chẳng có chuyện gì là thập toàn hoàn mỹ, trọn vẹn như ý cả. Làm việc gì chỉ cần không thẹn với tâm thì chẳng cần phải lo lắng phiền não gì nữa.

Đời người không dài nhưng cũng chẳng ngắn, người xưa có câu ‘lâu dài thấy lòng người, đường dài thấy chân tình’.

Thời gian chính là một thứ rất hay, nó sẽ chứng minh tất cả, về lâu về dài mọi người nhất định có thể nhìn rõ tấm lòng của chàng.

Hắn nói:

- Ta thật nhiều khi muốn tìm một nơi hẻo lánh để quy ẩn, sống cuộc đời thanh bần, không cần nghĩ ngợi những chuyện xung quanh…

Ta sợ hắn càng nói càng đi tâm sau đó ngày nào đó ngớ ngẩn đi làm thật thì có mà phiền toái. Vì thế, ta lập tức ngăn hắn nói tiếp:

- Chàng nói gì vậy, sao lại có thể nghĩ như vậy?

Chàng thương tâm là vì huynh trưởng hiểu lầm chàng, nhưng chàng không thể vì chuyện này mà cũng từ bỏ mọi thứ khác.

Chàng đừng quên mình còn có phụ mẫu phải hiếu thuận. Chàng thử nghỉ mà xem, phụ thân và mẫu thân đều đã lớn tuổi, nhất là mẫu thân, vốn rất yêu thương chàng hết mực.

Nếu là họ biết chàng vì thương tâm chuyện huynh đệ mà bỏ đi, cũng đem bọn họ bỏ mặc không lo, không xem, thì song thân sẽ đau khổ biết chừng nào.

Mẫu thân yêu thương chàng như vậy, liệu bà có chịu nổi cú sốc này?

Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Phụ mẫu chẳng lẽ vì người này mà có thể bỏ người kia được sao? Đến lúc đó, chàng thật sự từ bỏ tất cả, một thân nhẹ nhàng rời đi, nhưng còn phụ thân và mẫu thân thì phải làm thế nào? Chàng nói, lúc ấy song thân sẽ phải chọn ai lấy ai, lại theo ai?

Nhìn hai huynh đệ chàng vì hiểu lầm nhau mà mỗi người một nơi, phân biệt rạch ròi, không ai xúc phạm đến ai. Chàng và đại ca thì khỏe rồi đấy, nhưng như vậy khác nào đem tâm phụ mẫu xé ra ném xuống đất dày xéo cơ chứ? Liệu chàng có chịu nổi khi thấy mẫu thân, phụ thân vì cả hai mà thương tâm vô cùng, đau lòng khôn xiết chăng?

Nghe ta nói thế, hắn như thể hồ quán đỉnh, hắn ngẩn đầu nhìn ta, ánh mắt nhu hòa mang theo cảm động nói:

- Tuyết nhi nói đúng, là ta không suy nghĩ cặn kẽ, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn.

May mà có nàng nhắc nhở thức tỉnh ta. Bằng không, ta thành toàn tình huynh đệ, nhưng lại phạm phải tội bất hiếu. Như vậy chẳng phải là tội càng thêm nặng, lẫn lộn đầu đuôi.

Thấy lời nói của mình có tác dụng, đem suy nghĩ ‘nguy hiểm’ trong lòng hắn đánh tan. Ta âm thầm thở phào cũng vui sướng so cái thủ thế ‘V’ trong đầu, ngoài mặt vẫn là bộ dạng hiền thê hảo nội trợ, mỉm cười đối với hắn nói:

- Được rồi, chúng ta về thôi, chàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Mọi chuyện chỉ cần suy nghĩ rộng thoáng ra chút xíu là sẽ không có gì không thể vượt qua được.

Không phải chàng không nghĩ ra, chỉ là nhất thời bị tình thân khiến cho thương tâm, tạm không nghĩ thông thôi.

Như hiện tại không phải tốt rồi đó sao? Chàng đừng chuyện gì cũng ôm vào người một mình, đừng quên còn có thiếp và con. Thiếp sẽ luôn đứng bên cạnh chàng, cổ vũ cho chàng, chàng cứ an tâm mà tiến bước. Lúc nào mệt mỏi hãy quay đầu lại, chỉ cần chàng quay lại nhìn sẽ luôn thấy thiếp và con ở đó, ngay gần bên chàng, cùng chàng nhịp bước, cùng chàng vượt qua tất cả, chịu đựng tất cả.

Phu thê là nhất thể, một chi đau cả người đau. Chúng ta, chàng, thiếp và con, chúng ta là một gia đình, là một thể thống nhất, chàng nhớ nhé!

Thiếp sẽ luôn ở bên cạnh chàng, chung vui, sẻ buồn với chàng, cùng chàng nắm tay tiến về tương lai mơ hồ trước mặt.

Lương Thiên Minh bị ta nói cảm động đến thiếu chút là lại bật khóc thút thít, hai mắt hắn đỏ lừ như con thỏ, không rõ là do uống rượu hay khóc mà thành.

Hắn dùng hai tay nắm chặt lấy hai bàn tay ta ôm vào trong ngực, nghiêm túc trịnh trọng hướng ta nói:

- Minh Thiên ta rốt cuộc kiếp trước đã làm nên công ích gì mà đời này có được một vị hiền thê tốt đẹp như nàng. Có thê như thế phu phục gì cầu?

Hắn lại cùng ta buôn mấy lời lẽ khiến ta sởn tóc gáy, ê răng đến không được.

Lại nị oai trong chốc lát, sau đó, chúng ta tay trong tay nắm tay nhau đi về phòng ta.

_______MUALARUNG91 – AA Truyen.vn_______

Thời gian lại chậm chạp bước đi, Lương Minh Thần tròn ba tuổi, ta lần thứ hai mang thai.

Bà bà thấy ta có thân mình sợ ta không thể cùng lúc chăm sóc tốt cho bản thân và Minh Thần, nên chủ động đưa ra đem hắn qua chỗ bà chăm giúp.

Ta thật tình không muốn, nhưng chuyện này dù có muốn hay không, thì phận làm con dâu ta cũng không thể chối từ. Với lại, dù sao Minh Thần hiện đã đi lại, chạy nhảy rất vững, hắn còn bị trù nghệ của Thúy Trân chinh phục cùng dưỡng điêu. Thức ăn cơm hằng ngày không nói, do ta dạy dỗ có cách, hắn tuy kiều khí một chút, nhưng lại không quý.

Có đồ ngon hợp khẩu vị tất nhiên vui vẻ, không có cũng không kén ăn chê nọ chắn kia. Mỗi bữa, dù thích hay không, chỉ cần có thể bình thường ăn nhập miệng, hắn đều ăn thật sự hương. Nếu là người không thân hay quen thuộc hắn sẽ nghĩ rằng hắn quá dễ nuôi, mà không biết rằng hắn trong âm thầm cũng có món kén ăn và không yêu ăn đâu.

Lương Minh Thần đặc biệt yêu thương các loại điểm tâm do Thúy Trân đặc chế. Mỗi ngày, nếu là hắn không thể ăn đến, tất sẽ buồn khổ trong lòng rất lâu (độ chừng ba phút gì đấy, sau đó ném qua sau đầu đi bận chuyện (chơi) khác).

Vì thế, dù có đem hắn đưa qua cho bà bà chăm thì ban ngày hắn vẫn sẽ tự động chạy về lại chỗ ta ăn ăn uống uống no say, còn lấy cớ rất đường hoàn là đi thăm đệ/ muội, cùng đệ đệ/ muội muội làm quan hệ hữu hảo.

Hắn chơi trọn một ngày ở chỗ ta đến tối mới về lại bên kia đi ngủ. Như vậy tính ra, cùng ngày thường hắn ở chỗ ta cũng không sai biệt lắm.

Nhưng dự định thường không bắt kịp hiện thực đột phát, Lương Minh Thần vừa đi được hơn một tuần, thì bà bà do lớn tuổi, lại quản gia vất vả nên nhanh chóng không chịu nổi mệt nhọc.

Vì thế cu cậu lại cuốn gói, ôm theo bao lớn rương nhỏ trở lại chỗ ta ở.

Ta nhìn hắn ngày ấy đi trở về, một bộ đại nhân than ngắn thở dài, cảm thán nãi nãi quá mệt mỏi, thật tội nghiệp, mỗi ngày đều phải xem thật nhiều sổ sách,… khiến ta không khỏi buồn cười không thôi.

Ta búng nhẹ ngón tay lên trán hắn hỏi hắn sao không nỗ lực học tập để sau này phụ nãi nãi xem sổ sách? Thế là hắn vội vàng lắc tay lắc đầu lắc luôn cả mông nhỏ chối ngoay nguẩy.

Hắn cố banh mặt bánh bao, bày ra bộ dáng vô cùng nghiêm túc nhìn cưng đến chết được mà không hề sở giác, hướng ta nói:

- Không được, không được, xem sổ sách, quản gia gia sự là việc của nữ nhân. Con là nam nhi sao có thể xem sổ sách quản gia được. Con sau này còn phải làm trạng nguyên đâu.

Ta nhìn tiểu bộ dạng nghiêm túc lại có chút tiểu đắc ý tự tin bạo lều, thẳng thắc lưng, ưỡn ngực nhỏ của hắn, liền cười không khép miệng được, ta cười híp mắt nhìn hắn nói:

- Đúng vậy, còn phải làm trạng nguyên… ăn điểm tâm đâu.

Hắn nghe ta trêu ghẹo liền phồng lên quai hàm, hai má múp míp đầy thịt bị hắn căng chặt, tròn chịa vô cùng, tựa như mấy chú sóc con đang ăn hạt dẻ trong tay còn không quên chứa thức ăn dự trữ khác trong miệng vậy.

Hắn dậm nhẹ đôi chân ngắn nhỏ, trợn tròn đôi mắt nho đen lúng liếng, nhìn trừng ta bao hàm sự lên án, hô lên:

- Mẫu thân hư!

Nói xong, hắn lập tức quay người đi, đưa lưng đối diện với ta, khoanh hai tay trước ngực, miệng nhỏ chu lên dư sức quải vài bình dầu. Biểu hiện thái độ tức giận không muốn để ý đến ta.

Ta chớp chớp mắt hạnh, nhìn một loạt động tác nước chảy mây trôi của ngốc nhi tử nhà mình, thì lập tức không nhịn được mà cười ha ha lên. Thế là, ta lại nhận thêm được một âm ‘hừ’ nhỏ và một ánh mắt ai oán tập hai của hắn.

Ta nhìn hắn nhướng mày, lại một trận cười khoái trá, vui vẻ không thôi.

Con ta quả nhiên là vui vẻ quả của ta mà, ha ha.