Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên cao, tôi và Lư Hữu Ngọc đã lần lượt rời đi trong âm thầm.
Tôi dịu dàng đặt lên má Cảnh Mặc một nụ hôn, sau đó thở hắt một hơi rồi quả quyết quay đầu bước đi. Hôm nay, mặc kệ Cảnh Mặc có tỉnh lại hay không thì tôi nhất định cũng sẽ rời khỏi đây.
Lư Hữu Ngọc rời khỏi nhà sau tôi chừng nửa tiếng. Hai chúng tôi đi hai con đường khác nhau, mang hai mục đích khác nhau cùng hai tâm trạng khác nhau mà đi trên con đường vắng lặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời héo tàn phía sau những đám mây xám xịt như những con cừu với bộ lông dày nặng màu xám tro, sau đó tiện tay xử lý luôn một tên xác sống đang lao tới với tốc độ không tưởng.
"Dị năng lại mạnh lên rồi!"
Tôi cúi đầu nhìn ngọn lửa đang dần dần lụi tàn trên mặt đất, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác trống rỗng đến não lòng.
Tôi mệt mỏi cất bước đi về phía trước, trong đầu vẫn còn đang tái hiện lại cuộc nói chuyện ban sáng của tôi và Lư Hữu Ngọc.
"Tôi không yên tâm lắm về việc để Cảnh Mặc ở đây một mình. Có lẽ chúng ta nên nấp ở gần đây thôi, khi nào có nguy hiểm thì lập tức quay lại cứu Cảnh Mặc."
Lư Hữu Ngọc vừa nhìn ra bên ngoài vừa lập nên kế hoạch mà anh ta cho là khả thi nhất, còn tôi thì tuy chẳng nói lời nào, nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định.
"Ban nãy tôi đã nhìn thấy một tên xác sống bậc cao."
Tôi chống cằm lên cây xà beng dài hơn một mét, biểu cảm có chút thất thần nhìn vào hư không. Lư Hữu Ngọc nghe xong liền hoảng hốt quay đầu, nhưng trong giọng nói vẫn cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh của mọi ngày: "Lúc nào?"
Tôi mệt mỏi ngồi thẳng dậy, ánh mắt vô cảm nhìn về phía căn nhà đối diện.
"Trong khoảng ba đến bốn giờ sáng."
Lư Hữu Ngọc hít vào một hơi thật sâu. Khi anh ta thở hắt ra đã kèm theo một câu hỏi là: "Nguy hiểm cấp độ nào?"
Tôi ngả người về phía sau, mệt mỏi đáp: "Nếu tính trên thang điểm mười thì chắc tầm sáu đến bảy điểm."
Lư Hữu Ngọc ngồi phịch xuống ghế bành, hai bàn tay chống cằm đan vào nhau, ánh mắt suy tư cùng nhìn vào một điểm, nhỏ giọng hỏi: "Cao vậy sao?"
Tôi không đáp lời, anh ta cũng không hỏi tiếp. Chúng tôi ngồi như vậy cũng được một khoảng khá lâu, sau đó tôi đứng dậy vác cây xà beng lên vai rồi đi ra cửa, còn không quên nói với Lư Hữu Ngọc rằng: "Hôm nay dù thế nào tôi cũng sẽ rời khỏi đây, anh muốn tính như thế nào thì tính!"
Lư Hữu Ngọc nghe xong liền vội vã quay người hỏi với theo: "Cô định đi đâu?"
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa dừng lại một chút. Tôi cúi đầu nhìn vết sẹo đã mờ đến nỗi sắp không còn nhìn rõ trên cánh tay, nhỏ giọng đáp lại rằng: "Làm một việc cuối cùng cho em ấy."
Nói rồi tôi mở cửa bước luôn ra ngoài, nhìn bầu trời rộng lớn xám xịt trên cao mà trong lòng tôi chẳng thể nào vui nổi.
Tôi đi một vòng xung quanh căn nhà nơi Cảnh Mặc đang ở để tiêu diệt hết tất cả những tên xác sống xuất hiện trong tầm mắt, kể cả những tên bị nhốt trong những căn nhà gần đó thì tôi cũng xử lý luôn, để tránh gặp phải tình huống xấu nhất.
Tôi cứ đi cứ đi, chẳng mấy chốc mà số lượng xác sống mà tôi tiêu diệt đã lên đến con số hàng trăm.
Tôi vừa đi vừa nhặt tinh thạch rồi cho vào cái tui vải tôi mới lấy được từ trong căn nhà nọ. Túi vải không to lắm nhưng đã đầy hơn nửa túi rồi.
Tôi ngồi trên một chiếc xích đu trong sân trước của một ngôi nhà nào đó, vừa đếm mấy viên tinh thạch trong túi vừa tự hỏi rằng, hình như kích thước của mấy viên tinh thạch này không đều thì phải?
Tôi còn nhớ cái hồi mà tôi mới phát hiện ra mấy viên tinh thạch này, tuy hình dạng của chúng không hoàn toàn giống nhau, nhưng màu sắc và kích thước hầu như đều giống đến không lệch một li. Tất cả bọn chúng đều có màu nâu sẫm, và kích thước thì to cỡ một hạt đậu đen.
Thế nhưng hiện tại bên trong túi vải của tôi, có viên thì to như hạt đậu trắng, có hạt lại to gần bằng quả trứng cút. Có viên thì màu đỏ, có viên màu nâu, cũng có viên màu trắng,... Muôn hình muôn vẻ, đầy đủ kích thước, làm cho tôi có hơi nghi ngờ rằng có phải tôi đã nhớ sai hay không.
Tôi ngồi ngẩng ngơ sờ nắn mấy viên tinh thạch trong túi một hồi, trong đầu thì đang vu vơ nghĩ đến mấy tình tiết ở trong truyện. Lúc này ắt hẳn nam nữ chính đang đi vòng vòng để đánh quái bồi đắp tình cảm, chắc cũng phải mất một thời gian nữa mới trở về thành Đông. Nếu hiện tại tôi đột ngột đi đến chỗ bọn họ, có khi nào sẽ bị bọn họ ghét bỏ rồi đem làm mồi dụ đám xác sống hay không?
Sau đó tôi lại nghĩ đến đám Hồng Sâm. Trong truyện gốc, từ sau khi Tư Kiều hội họp với nam nữ chính thì hầu như rất hiếm khi thấy xuất hiện tin tức của mấy người bọn họ. Liệu có phải đây chính là điềm báo cho việc nhóm bọn họ sống không thọ hay không, hay là không có tin tức gì mới là tin tức tốt?
Tôi vừa ngồi đung đưa trên xích đu vừa suy nghĩ miên man đến tận khi bầu trời dần dần trở nên tối mịt. Lúc này khi tôi vừa hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống khỏi xích đu, đột nhiên ở phía xa xa vang lên một tiếng động kinh hoàng khiến tôi giật bắn mình.
Tôi nhìn về phía nơi có một cột khói màu đen xì đang bốc lên. Sau khi xác định phương hướng một chút thì tôi liền ôm túi vải vác xà beng chạy như bay về hướng đó.