Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 27





"Anh thật sự chưa chết à?"

Tôi sờ vào vết sẹo to tướng trên cổ của Lư Hữu Ngọc, khoé môi không nhịn được mà co rút.

Ngược lại Lư Hữu Ngọc thì cười khà khà, anh ta vô cùng vui sướng nói: "Thần kỳ lắm đúng không! Thật ra lúc đó tôi cũng nghĩ mình toang chắc rồi, nhưng ai ngờ cuối cùng vẫn giữ lại được một mạng. Chuyện này đúng thật là phải cảm tạ trời đất và tổ tiên phù hộ! Cũng phải cảm tạ người anh em này nữa, đúng thật là không uổng công anh thương em mà!"

Lư Hữu Ngọc vừa nói vừa quàng tay qua cổ Cảnh Mặc, sau đó còn hôn lên má em ấy một cái thật kêu. Cảnh Mặc nhìn thấy biểu hiện của Lư Hữu Ngọc thì chỉ có thể cười trừ lấy tay chùi má, còn tôi thì thể hiện sự ghét bỏ ra mặt, vừa bĩu môi vừa nói: "Thấy ghê quá đi mất! Bây giờ anh lộ bản tính thật rồi à? Không định ra vẻ ngầu ngụa người đầy phong trần nữa hả?"

Lư Hữu Ngọc kênh kiệu nhìn tôi, ngứa đòn đáp: "Mấy thứ đó có ăn được không? Bây giờ đối với tôi á, sống sót mới là điều quan trọng nhất, mấy thứ phù du kia cũng giống như nước chảy mây bay thôi! Đúng không hả, em trai Cảnh Mặc yêu dấu?"

"Dạ", Cảnh Mặc vừa ngân dài câu nói, một tay kéo bàn tay đang khoác trên vai mình đặt lại lên đùi Lư Hữu Ngọc, vừa kéo ghế ra xa ông anh đột nhiên trở nên thần kinh, rồi sau đó mới nói tiếp câu nói còn đang dang dở, "anh nói gì cũng đúng ạ!"

Tôi phì cười trên sự đau khổ của người khác, còn Lư Hữu Ngọc thì trơ người ra như phỗng mất mấy giây. Đợi cho đến khi anh ta lấy lại được tinh thần thì Cảnh Mặc đã ngồi cách anh ta một khoảng xa, vậy nên anh ta chỉ có thể cười trừ rồi quyết định thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện: "Mà phải nói thật, lúc đó chúng ta cũng may lắm đấy mới có người đi ngang qua giúp đỡ. Nếu không phải nhờ mấy người đó thì có lẽ bây giờ ba người chúng ta thật sự đi báo danh trên thiên đường hết rồi!"

Tôi nghe xong lập tức ngừng cười, gương mặt liền trở nên nghiêm túc, hỏi: "Tình hình lúc đó thế nào?"

Lư Hữu Ngọc nhíu mày ngập ngừng nói: "Tôi cũng không rõ lắm đâu, bởi vì khi ấy tôi cũng không khác cô là bao, chỉ còn sót lại có một tia ý thức thôi. Tóm lại là, sau khi cô bị tên điên kia đánh bại thì tôi cảm nhận được có một nguồn sinh lực rất lớn đột ngột rót vào trong cơ thể, tiếp theo đó là một trận chấn động rất lớn."

Anh ta vừa nói vừa khua tay múa chân diễn tả cho tôi xem trận chấn động kia lớn đến nhường nào, sau đó anh ta thở dài thất vọng rồi nói tiếp: "Đến khi tôi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Cô với Cảnh Mặc thì hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, còn mấy người kia đều đã rời đi."

Tôi lấy tay xoa xoa cằm, trong đầu thì không ngừng phân tích những gì mà Lư Hữu Ngọc nói. Quả thật trong khoảng thời gian đó, mặc dù đã không còn bao nhiêu ý thức nhưng tôi cũng đã có những trải nghiệm y hệt với anh ta. Nhưng nếu xét về tình hình thực tế lúc đó thì hình như vẫn còn có chỗ sai sót, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc thì sự sai sót đó nằm ở đâu.

"Mà, hiện tại chúng ta đã ổn rồi, suy xét cho nhiều thì cũng có ý nghĩa gì đâu! Điều quan trọng nhất cần làm hiện tại chính là sống cho thật tốt, để không phụ lòng những con người tốt bụng đã cứu chúng ta một mạng, có phải không nào?"

Lư Hữu Ngọc lại lần nữa nhào đến ôm lấy Cảnh Mặc. Thằng bé vừa nhìn thấy cảnh này liền vội vã đẩy anh ta ra, nhưng Lư Hữu Ngọc vẫn cứ sáp vào như ong nghiện hoa, miệng còn nói mấy lời đáng sợ như: "Cảnh Mặc yêu dấu ơi, cho anh hôn một cái đi, một cái thôi mà!"

Tôi nhìn mà không khỏi phì cười, nhưng trong lòng vẫn không thể nào vui vẻ lên được, giống như có một hòn đá mắc kẹt bên trong khe suối, không lấy nó ra thì nước cũng không thể chảy ra.

Chúng tôi an ổn như thế qua một đêm. Trong khoảng thời gian đó Lư Hữu Ngọc cũng kể cho tôi nghe về những chuyện đã diễn ra sau khi tôi hôn mê cho đến khi tôi tỉnh lại vì bị anh ta đánh thức.

Trong số ba người chúng tôi thì Lư Hữu Ngọc là người tỉnh dậy sớm nhất. Khi tỉnh dậy thì con phố yên bình trước kia đã biến thành bình địa, tro tàn cùng với bụi mù bay mù mịt đen trời. Cảnh Mặc thì nằm lăn lốc trên mặt đất, còn tôi thì nằm sấp mặt trên một vũng máu lớn đã khô ở một nơi cách em ấy chừng mười bước chân.

Một mình Lư Hữu Ngọc đưa hai chúng tôi đến một nơi khác để tá túc, rồi cũng một mình anh ta chăm sóc cả hai người chúng tôi. Tuy rằng có đôi khi vất vả vì bị xác sống dí đến đầu bù tóc rối, người không ra người (đây là nguyên văn câu nói của anh ta), nhưng anh ta vẫn không hề bỏ rơi chúng tôi, cam tâm đảm nhận trách nhiệm của người anh lớn để chăm sóc chúng tôi cho chu toàn.

Tiếp đó thì Cảnh Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại sau hơn hai ngày hôn mê. Em ấy lúc đó giống như một cái xác không hồn, lúc nào cũng ngồi đờ người ra rồi nhìn vào khoảng không trống trải như một bức tượng sống, không ăn cũng không uống một chút nào, làm cho Lư Hữu Ngọc lo đến muốn chết.

Rất may là tình trạng đó không kéo dài bao lâu. Sau hơn một ngày một đêm ngồi đờ người ra chẳng làm gì thì Cảnh Mặc cuối cùng đã chịu nói chuyện, còn giúp đỡ Lư Hữu Ngọc chăm sóc tôi cùng với đi tìm kiếm nước uống và thức ăn, đỡ cho Lư Hữu Ngọc được một phần gánh nặng.

Còn chuyện xảy ra trước khi tôi tỉnh dậy chính là, ở khu vực bên ngoài, cách nơi chúng tôi ở chừng một hai cây số, có một đội quân đột ngột xuất hiện như đang truy lùng thứ gì đó. Lư Hữu Ngọc vì tò mò nên đi ra ngoài nhìn thử xem thế nào, kết quả là phát hiện quân đội đang truy lùng một tên xác sống có dị năng.

Anh ta thấy vậy liền hoảng hốt chạy vào trong cố tìm cách lay tỉnh tôi. Anh ta nói rằng: "Nếu lúc đó cô mà không tỉnh dậy thì chắc tôi đã bỏ của chạy lấy người rồi!"

Miệng thì nói như thế nhưng anh ta lại âm thầm thở phào, ánh mắt nhìn tôi dường như cũng trở nên khác hẳn. Tôi mỉm cười, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Lư Hữu Ngọc.

Anh ta ngoài mặt thì kênh kiệu nói xấu tôi đủ điều, nhưng hai tay thì lại dịu dàng xé gói bánh giấu trong ngực ra đưa cho tôi.

Chúng tôi vui vẻ thưởng thức bữa ăn đạm bạc này, một ngày nữa ở mạt thế cũng cứ như vậy mà lẳng lặng mà kết thúc.