Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 4



Tôi lại ngồi ngơ ngẩn tính toán về tương lai của chính mình, bên tai là tiếng gầm gừ và tiếng cào cửa chói tai của đám xác sống. Tôi vui vẻ lắng nghe, lâu lâu lại còn ngâm nga mấy ca từ theo nhịp điệu rồi lại tự bật cười một mình, trong lòng nghĩ rằng cứ xem như đây là bản giao hưởng của thời mạt thế đi, chỉ cần nghĩ như vậy thì tôi liền cảm thấy mấy âm thanh đó cũng vui tai phải biết!

Sau khi ngáp mấy cái rõ to tôi đành phải đứng dậy vươn vai rồi đi một vòng quanh cửa hàng để đánh đuổi cơn buồn ngủ. Tôi vừa đi vừa nhìn ngắm những vật dụng trưng bày ở đây, ngoài những món gia dụng thông thường thì tôi chẳng thấy có gì có thể dùng được để chiến đấu với xác sống, vậy nên tôi đành quay trở về vị trí của mình rồi tiếp tục buồn chán canh gác.

Hồng Sâm thức dậy trước thời gian, cậu ấy nhìn thấy tôi đang ngồi mân mê một tấm khăn trải bàn thì liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh cùng tôi nói chuyện. Nhìn ánh mắt của cậu ấy, tôi chắc chắn rằng từ nãy đến giờ cậu ta vẫn không hề ngủ.

Chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau. Hồng Sâm là một người rất vui tính, tâm tư cũng rất nhạy cảm, mỗi câu cậu ta nói ra đều có thể đem lại cho tôi tiếng cười, cũng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, cũng có thể vì lý do này mà mãi đến khi Hạ Thanh chết đi thì cô ấy vẫn không thể động lòng với Hồng Sâm, và tôi cũng vậy.

"Vì sao lúc trước cậu lại thích tôi?"

Tôi đột nhiên hỏi như thế khiến Hồng Sâm có hơi giật mình, cũng có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh cậu ấy liền trở lại vẻ bình thường. Hồng Sâm nhìn về phía cánh cửa đang phát ra tiếng cào rất nhỏ rồi nói: "Cậu còn nhớ có một lần khi chúng ta còn nhỏ, khi tôi bị đám Thuận Đông bắt nạt, cậu đã chạy đến bảo vệ tôi hay không?"

Những tình tiết về thời thơ ấu của Hạ Thanh hay Hồng Sâm đều được tác giả miêu tả rất mơ hồ, vì thế nên lý do người như Hồng Sâm thích Hạ Thanh vẫn luôn là đề tài để các đọc giả cãi nhau trên mạng.

Cũng chính vì lý do này nên tôi không hề biết giữa hai người bọn họ còn có một đoạn hồi ức như vậy, vì thế nên tôi đành phải lắc đầu.

Thấy tôi lắc đầu, Hồng Sâm liền quay mặt đi thở một hơi thật dài, sau đó cậu ấy nở một nụ cười trào phúng rồi nói: "Cũng đúng, cậu đã từng cứu nhiều người như vậy, quên đi một hai người cũng là chuyện bình thường!"

Tôi im lặng không đáp, Hồng Sâm vẫn cười tự giễu một mình, tiếp đó cậu ấy bắt đầu dùng chất giọng trầm trầm lại trong trẻo của mình bắt đầu kể lại:

"Ngày hôm đó tôi đã bị đám người của Thuận Đông đánh rất dã man. Ngay thời khắc tôi nghĩ rằng bản thân không thể cầm cự được nữa, chính cậu đã chạy đến đánh cho bọn chúng một trận, sau đó còn cảnh cáo bọn chúng không được động đến tôi lần nữa."

Hồng Sâm thấp giọng cười, như nhớ về một thời điểm nào đó trong quá khứ, ánh mắt cậu ấy nhìn về phía xa xăm, trong đáy mắt chứa muôn ngàn ánh sao, cũng có những vùng tối tăm mờ mịt.

"Bóng lưng của cậu chắn trước người tôi hôm ấy, suốt đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên được."

Hồng Sâm quay mặt về phía tôi, những đốm sao trong mắt cậu ấy như bùng nổ, xua tan đi những vùng tối tăm mịt mờ kia, để lộ ra những nơi dịu dàng mềm yếu nhất trong tim cậu ấy.

Tôi nhìn vào ánh mắt kia, như bị thu hút vào một hố đen chết người. Thế nhưng thứ mà tôi cảm nhận được từ từ cậu ấy lại chẳng phải là tình yêu, phần nhiều giống như một sự dựa dẫm, như trụ cột của tâm hồn.

"Xin lỗi, tôi đã không còn nhớ những chuyện đó, cũng không thể đáp lại tình cảm của cậu."

Mặc dù trong truyện tác giả đã miêu tả rõ ràng tình cảm của Hồng Sâm dành cho Hạ Thanh, cũng nói rằng Hạ Thanh biết rất rõ chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối Hồng Sâm chưa bao giờ nói ra, Hạ Thanh cũng chưa bao giờ từ chối, có lẽ cô ấy muốn để lại cho Hồng Sâm một nơi cuối cùng để làm chỗ dựa tinh thần chăng?

Dù sao thì ngoài tác giả và bản thân Hạ Thanh ra sẽ chẳng còn ai khác biết được!

Thứ tình yêu đau khổ này không những hành hạ đọc giả, mà cũng hành hạ chính bản thân nhân vật Hồng Sâm này.

Lần này tôi quyết định phá vỡ hàng rào mỏng manh giữa hai người họ, cho Hồng Sâm một câu trả lời rõ ràng.

Hồng Sâm nghe xong dường như cũng đã đoán trước được chuyện này, không những không tỏ vẻ buồn rầu mà thậm chí còn mỉm cười nói với tôi rằng cậu ấy sẽ đợi đến ngày mà tôi có thể dành tình cảm cho cậu ấy.

Dù biết rằng đây là chuyện không thể nào, nhưng tôi vẫn không tiếp tục từ chối, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh cậu ấy cho đến lúc hết ca trực của mình rồi mới đi nghỉ ngơi.