Khi tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, trong đầu tôi chỉ duy nhất xuất hiện mấy chữ: "Ơ, cái *beep*!"
Gì vậy? Sao lại còn nghe thấy thế này?
Để tay lên ngực thử xem. Chà, tim còn đập tốt chán!
A, a, a! Đây là cái chuyện quỷ quái gì? Chẳng phải nói rằng khi dùng hết sinh mệnh để duy trì dị năng là sẽ chết sao? Còn nữa, tôi đã cẩn thận đến mức để Tư Kiều đâm một nhát rồi, vậy mà vẫn không chết được á?
Thật nhức đầu, nhức quá đi mất! Nhưng dù thế nào thì cũng phải cố gắng mở mắt dậy, rồi bảo cái đám người ồn ào kia yên lặng một chút.
"Các người đừng gây nữa, chị ấy có phản ứng rồi!"
Ồ, giọng nói của ai mà quen thuộc thế? Mà là ai thì cũng chẳng quan trọng, quan trọng là không gian đã yên tĩnh hơn rất nhiều rồi nè! Sau này khi tỉnh dậy, tôi nhất định phải gửi tới người đó một lời cảm ơn thật sâu sắc mới được!
Nghĩ rồi tôi liền tự vui vẻ mỉm cười trong lòng, sau đó bắt đầu an tâm dần dần chìm vào giấc ngủ. Hiện tại tôi không biết rõ bản thân đang rơi vào tình huống thế nào, nhưng cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt cái đã, những chuyện khác đợi khi nào khỏe lên rồi lại tính tiếp.
Thế là tôi lại an tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ mới một lúc thôi, còn chưa mê man hoàn toàn thì giọng nói lúc nãy lại vang vọng: "Các người ra ngoài hết đi, để lại một mình tôi ở lại trông chị ấy là được!"
Một loạt các loại âm thanh huyên náo lại vang lên, nhưng chỉ với một cái hắng giọng của người nọ thì những người khác lại lập tức im lặng.
Bỗng tôi nghe thấy giọng Lư Hữu Ngọc: "Chúng ta cứ ra ngoài trước đi đã!" Tiếp đó là giọng của Mạc Lăng bất bình vang lên: "Nhưng mà...!"
Còn chưa nói hết lời thì Mạc Lăng đã bị ai đó chặn lại, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập kéo nhau lũ lượt đi xa.
Chỉ còn lại mình tôi với một người nào đó vừa xa lạ lại vừa có vẻ thân thuộc, trong lòng tôi bỗng dưng lại có cảm giác căng thẳng lạ thường.
Người đó đi đến bên cạnh tôi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Tôi cảm nhận được bàn tay của người đó đang dịu dàng nắm lấy tay tôi, giọng nói thê lương rầu rĩ: "Bao giờ thì chị mở mắt ra nhìn em đây?"
Tôi bắt đầu vận động trí não của mình. Người có thể gọi tôi là chị thì chỉ có duy nhất một người thôi, nhưng mà em ấy chỉ mới có mười hai tuổi, lần cuối tôi gặp em ấy, giọng nói của em ấy khéo còn trong trẻo hơn cả những chú chim vàng oanh hót hay nhất trong cả khu rừng. Còn người này, tuy giọng vẫn hay đó, nhưng đây lại không phải là giọng của một đứa trẻ. Mặc dù rất quen thuộc, nhưng cũng xa lạ không kém.
Tôi nghĩ hoài nghĩ mãi, nghĩ đến mệt lả cả người rồi thiếp đi lúc nào không hay, ấy vậy nhưng vẫn không nghĩ ra được người đó là ai.
Lần tiếp theo khi tôi tỉnh dậy, xung quanh vẫn ồn ào như lần trước, nhưng mà lần này thì không có ai giúp tôi ổn định cái đám người nói đến không biết mỏi mệt này.
"Tôi đã nói là dùng thuốc X-7513 đi, lần này khẳng định có hiệu quả. Vậy mà cậu ấy lại không chịu, lại còn mắng tôi nữa cơ!"
"Đầu óc anh có vấn đề đúng không, chứ một người bình thường thì sẽ chẳng ai có mấy cái suy nghĩ kì dị như thế cả! X-7513 vẫn chưa hoàn thiện, mặc dù kết quả lâm sàng rất tốt, nhưng rủi ro vẫn quá cao. Nếu bảo cậu ấy chọn giữa X-7513 và tình trạng bấp bênh hiện tại, dù dùng đầu gối cũng biết cậu ấy sẽ chọn thứ gì."
Tôi không hiểu lắm chuyện mà Lư Hữu Ngọc và Mạc Lăng đang nói, nhưng từ trong giọng nói của họ thì có thể nhận ra được rằng người được nhắc đến trong câu chuyện kia chắc hẳn là một người rất có quyền lực, nếu không bọn họ cũng sẽ không có thái độ cung kính đến thế kia.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện hăng say đến sắp quên cả trời đất. Tôi cục cựa mình muốn ngồi dậy để tiếp lời, nhưng cơ thể nặng nề quá, cử động không nổi.
Đúng lúc này có tiếng người bước vào, câu chuyện đang đến hồi gay cấn của Lư Hữu Ngọc và Mạc Lăng đột ngột dừng lại. Tôi cũng thôi cử động thân mình, nằm yên bất động dùng tâm tình xem phim để hóng hớt.
"Hai người đang ở đây nói nhảm gì vậy?"
Mạc Lăng lên tiếng cười khà khà, nhưng mà sao giọng cười khô khốc quá! Chị ấy bảo: "Chúng tôi đến thăm em ấy một chút ấy mà! Dù sao hiện tại cũng khá rảnh!"
Sau câu nói kia bỗng Mạc Lăng nhỏ giọng rên lên một tiếng, có lẽ là bị ai đó ra hiệu cảnh cáo rồi. Người đàn ông vừa đến hình như đang chậm rãi gật đầu đồng tình, anh ta đáp: "Ừ, dạo này cũng khá là rảnh thật! Vậy hai người sắp xếp đến khu phía đông nghe ngóng tình báo đi, nghe nói bên đó vừa tạo ra thêm một giống loài mới."
Tôi nghe thấy trong không khí có tiếng vụn vỡ, cũng không biết là trái tim ai đang chầm chậm vỡ tan.
Mạc Lăng lại cười mấy tiếng nhạt nhòa, rồi lại cất giọng đàm phán với người kia xin được rảnh rỗi thêm mấy hôm nữa. Thế nhưng còn chưa nói hết câu thì Lư Hữu Ngọc đã cắt ngang. Anh ta nói với người nọ mấy lời khẳng định chẳng mang theo chút ý nghĩa gì, rồi sau đó kéo lấy Mạc Lăng lôi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi tôi đang nằm im trên giường nghe ngóng tình hình và người đàn ông nọ. Anh ta cởi áo khoác ngoài rồi đi đến bên giường, rồi nhẹ nhàng không một tiếng động mà nằm xuống cạnh tôi. Một tay anh ta khoác ngang eo tôi, như là dịu dàng ôm lấy, đầu anh ta vùi vào hõm cổ, hơi thở nóng rực phả vào tai: "Cho em nằm một lúc, có được không?"
Mặc dù rất muốn ngồi dậy đẩy anh ta xuống giường và nói rằng: "Không muốn, tránh ra!" nhưng mà tôi có cử động được chút nào đâu, đến cả mi mắt mà còn thấy nặng thì nói chi tới cái hành động với độ khó cao mang tên "ngồi dậy" và "đẩy ngã". Vì thế nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im, trong lòng thì tự nhủ rằng: "Ừ thì ôm một chút ấy mà, không mất miếng thịt nào cả. Với lại người ta đã xin phép rồi cơ mà!"
Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi cũng cảm thấy hình như tư tưởng của mình hơi không được bình thường cho lắm!