Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 56





"Tham vọng lớn đến vậy sao? Nhưng mà hiện tại tạo ra một đội quân như thế cũng có còn tác dụng gì đâu, cũng đâu thể đem ra đánh chiếm đất đai gì được nữa!"

Tôi vừa sờ cằm vừa suy tư. Mạc Lăng cười nhạt, đáp lại: "Ai biết được gã ta đang nghĩ gì! Có điều thời gian qua đã lâu, hiện tại gã cũng đã đạt được điều mà gã muốn rồi!"

Khi vừa nghe thấy lời của Mạc Lăng tôi liền giật mình ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến việc tôi đã hôn mê đến tận mấy năm, dù cho gã Tư Ý kia có bắc được thang lên thiên cung thì cũng chẳng có gì lấy làm lạ.

Sau khi thông suốt mọi chuyện tôi liền nói Mạc Lăng hãy kể tiếp. Chị ấy cũng vô cùng phối hợp, sau khi hít một hơi thật sâu liền tiếp tục câu chuyện.

Tư Ý dùng một cái máy quét do chính bọn họ thiết kế để thu thập dữ liệu sự sống của tất cả bọn họ. Sau khi thu thập xong, gã đã ra lệnh cho đội quân ở bên cạnh mở cơ quan phun ra thuốc mê liều lượng cao, tiếp đó bắt giữ tất cả bọn họ rồi đem về căn cứ.

Chuỗi ngày tháng tiếp theo, theo lời của Mạc Lăng thì chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Đầu tiên, đám người Mạc Lăng bị tách ra thành từng nhóm nhỏ dựa theo dữ liệu đã thu thập được. Tiếp đó là những thí nghiệm vô nhân tính được thực hiện liên tục trên cơ thể. Tiếng la hét vang lên khắp nơi, kéo dài suốt cả ngày lẫn đêm. Cho đến khi cái chết đến bên cạnh và cướp họ khỏi tay của lũ người vô nhân tính đó, thì tiếng la hét đau đớn tuyệt vọng đến lạnh người kia mới có thể dừng lại.

"Cứ tưởng xác sống mới là thứ đáng sợ nhất, nào ngờ đâu đáng sợ nhất phải là lòng người!"

Tôi nghe xong chỉ có thể lạnh lùng cười rồi bâng quơ bình luận một câu. Mạc Lăng không nói gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt chị ấy cho thấy chị ấy hoàn toàn đồng ý với cách nói của tôi.

Chúng tôi im lặng một lúc, không ai nói với ai câu nào. Có vẻ Mạc Lăng vẫn còn đang chìm đắm trong những ngày tháng đen tối ấy, hoặc chị ấy đang nghĩ xem tiếp theo nên nói với tôi những gì, không nên nói những gì. Còn tôi thì vẫn đang đau đầu vì cái cốt truyện nát bét mà tôi đã đọc. Thú thật thì dù đã đọc bộ truyện này rất nhiều lần, thế nhưng vẫn còn rất nhiều tình tiết bị bõ ngõ, khiến cho những người đọc giả như tôi cứ thắc mắc mãi không thôi. Có lẽ lúc đó tác giả đã quá chú tâm vào chuyện yêu đương của nhân vật chính nên cuối cùng mới quên mất việc phải giải đáp những tình tiết này!

Trong lúc chúng tôi đang tư tưởng mỗi người mỗi ngả thì có người gõ cửa phòng. Tôi đứng dậy mở cửa. Bên ngoài là một cậu nhóc chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt, hai má như búng ra sữa, đôi mắt trong suốt sáng ngời.

Thấy tôi mở cửa, đột nhiên cậu nhóc co rúm người lại, gương mặt non nớt để lộ sự sợ hãi thấy rõ. Cậu nhóc khép nép nói: "Xin hỏi, chị Mạc Lăng có ở đây không ạ?"

Nhìn bộ dạng sợ sệt khép nép của cậu nhóc, tôi bỗng nhiên muốn chọc ghẹo một chút. Thế là tôi khoanh tay lại, bộ dạng giống mấy bà chị hàng xóm vừa xinh đẹp lại vừa quái dị, cười cười nói: "Nhóc à, sao phải sợ như vậy? Có muốn vào đây chơi với chị một lúc không?"

Vừa nghe xong câu này của tôi thì gương mặt của cậu nhóc liền trở nên tái xanh, hai tay lắc lấy lắc để, vội vã nói: "Dạ thôi ạ! Em chỉ đến tìm chị Mạc Lăng thôi ạ! Nếu chị ấy không có ở đây thì em xin phép ạ!"

Sự lễ phép quá mức của cậu ta khiến tôi không thể nhịn được mà phụt cười, cộng thêm cái hành động co chân lấy đà chuẩn bị chạy nước rút của cậu ta khiến tôi nhịn không được mà muốn trêu thêm một tí. Thế nhưng nghĩ đến việc lỡ như cậu ta đến tìm Mạc Lăng là có chuyện quan trọng thì sao, nếu tôi làm trễ việc của chị ấy thì không hay lắm. Thế là tôi nắm lấy cổ áo kéo cậu ta lại, sau đó dịu giọng nói: "Vào đi, chị Mạc Lăng ở trong đó."

Cậu ta nghe thấy vậy liền chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn tôi vẫn không che giấu được nỗi sợ hãi. Cậu ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cúi đầu, hai tay nắm lại đặt trước bụng trông không khác gì mấy nàng cung nữ trong mấy bộ phim cung đình thời xưa rồi nghiêm túc đáp: "Vâng, em sẽ nói nhanh thôi ạ!"

Nói rồi cậu ta tránh khỏi người tôi, vẫn là bộ dạng khép nép đáng thương đó đi từng bước nhỏ vào phòng. Tôi nhìn theo bóng dáng của cậu ta, phải cố gắng lắm mới không bật cười ra thành tiếng.

Cậu nhóc đi đến trước mặt Mạc Lăng, yếu ớt nói: "Chị Mạc Lăng ơi, mẹ em nói bên bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi, chị có thể qua bên đó xem thử."

Mạc Lăng bề ngoài vẫn là dáng vẻ nghiêm túc của một người lãnh đạo, nói: "Ừ, em về trước đi, một lát nữa chị sẽ qua đó xem thế nào." Còn trong lòng lúc này chắc cũng đã cười nghiêng cười ngả, bằng chứng chính là hai bàn tay đang nắm chặt lấy tấm ga giường.

Cậu nhóc nghe xong như nhận được đại xá, vội vàng ngẩng đầu "dạ vâng" một tiếng thật to. Sau đó hai bàn chân như có gắn tên lửa, vèo một cái đã chạy ra khỏi phòng rồi biến mất tăm, khiến cho hai chúng tôi nhịn không được mà ôm bụng cười nghiêng cười ngả.

Tôi lau đi giọt nước mắt chảy ra do cười quá nhiều, sau đó quay đầu hỏi Mạc Lăng rằng: "Chị tìm ở đâu ra một cậu nhóc đáng yêu quá vậy?"

Mạc Lăng đứng lên sửa soạn lại bộ quần áo đã bị bản thân làm nhàu nhĩ vì lăn lộn quá nhiều, hắng giọng nói: "Bọn chị cứu được hai mẹ con em ấy trong một lần ra ngoài. Tuy thằng bé có hơi ngốc một chút nhưng lại rất ngoan, cũng rất được việc. Mẹ của em ấy còn là bác sĩ, thế nên chị quyết định giữ bọn họ lại. Từ đó đến nay chắc cũng được ba bốn năm rồi."