Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 66



Thôi vậy, mặc kệ Cảnh Mặc và Mạc Lăng đang âm mưu thứ gì, điều quan trọng nhất hiện tại vẫn là cứu người.

Nghĩ thể nên tôi liền hỏi Thụy Hân rằng: "Làm sao em biết được anh trai của em đang Gặp ngang hiểm? Với lại sao em có thế chắc chắn rằng anh ấy đang ở hướng này?"

Thụy Hân chà xát hai bàn tay lại với nhau, nhỏ giọng hỏi: " Em có thể không trả lời không?"

Nhin vẻ bối rối của Thụy Hân, tôi cũng không muốn ép em ấy để làm gì, nhưng rồi em ấy bỗng nhiên nói: "Đợi đến khi tìm được anh ấy rồi, em sẽ nói với chị!"

Tôi gật đầu đồng ý. Thật ra có biết hay không, đối với tôi ở thời đến này, thật sự không hề quan trọng. Thế nên sau này khi đã hiểu rõ nguyên nhân kết quả thì tôi lại hối hận đến xanh cả ruột, tự nhủ phải chi tôi chịu tò mò thêm một xíu, mặt dày thêm dù chỉ một chút thôi thì cũng đỡ phải ngại ngùng hơn biết bao nhiêu!

Nhưng mà đólà chuyện của tương lai, còn hiệu tại thì Thụy Hân lại đang bảo tôi trèo lên lưng của em ấy. Thụy Hân nói rằng, so với đi bộ thì cách này tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.

Thật lòng mà nói thì tôi vô cùng e ngại với cách di chuyển này. Lúc sáng chỉ mới đi một đoạn đường ngắn với cái bụng rỗng tuếch thôi mà tôi đã nôn ra một xanh mật vàng, hiện tại nếu còn tiếp tục di chuyển như thế này thì tôi không biết cơ thế của tôi có thể chịu nối hay không!

Như nhìn ra được sự e ngại của tôi, Thụy Hân đã hứa rằng sẽ di chuyển thật nhẹ nhàng, sẽ không khiến tôi khó chịu như lúc nãy nữa.

Nếu em ấy đã nói như vậy mà tôi vẫn còn từ chối thì cũng kỳ kỳ, vì thế nên tôi đành miễn cưỡng trèo lên lưng

Thụy Hân, để em ấy cõng tôi đi tiếp quãng đường còn lại.

Thụy Hân nhún người rồi bật lên không trung như một cái lo xo. Tiếng gió vút qua bên tai, những cành cây bị bỏ lại dưới chân, những đám mây bồng bềnh trên đầu gần đến nỗi có cảm giác như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm đến.

Tôi vui vẻ tận hưởng cảm giác thích thú mà Thụy Hân mang đến. Nằm trên lưng em ấy giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên lúc Xuống, đúng là thích chí vô cùng.

Tôi bày tỏ suy nghĩ của mình với Thụy Hân, em ấy nghe xong cũng Khúc khích cười, đáp: " Ban đầu em cũng khá chán ghét dị năng của mình, thế nhưng thời gian trôi qua, khi đã quen với cảm giác có dị năng thì em lại bị nghiện, dù biết rằng càng sử dụng chỉ càng đẩy bản thân về phía cái chết nhanh hơn."



Trong giọng nói của Thụy Hân mang theo một nỗi buồn mang mác, một chút vô tư, cùng với một chút bất kham.

Tôi quả thật không biết nên đáp lời như thế nào. Khuyên nhủ? Tôi không ở trong hoàn cảnh của em ấy, không hiểu rõ em ấy đang phải chịu đựng những gì thì mọi lời khuyên nhủ mà tôi nói ra đều là vô nghĩa. Phủ nhận? Lại cáng tồi tệ hơn! Vì thế nên tôi đành lựa chọn im lặng, để Thụy Hân tiếp tục câu chuyện của mình.

Chúng tôi im lặng một lúc rất lâu, đợi cho đến khi có người lên tiếng tiếp tục câu chuyện thì Thing Hân đã đi được một đoạn khá xa, bên dưới là một thành phố hoang tàn không một bóng người.

Thụy Hân nhẹ nhàng đáp xuống một nơi trông khá giống với quảng trường thành phố, xung quanh là những tòa nhà đã đổ nát từ lâu. Phía sau những bức tường như là những cặp mắt vẫn đang ngừng dõi theo, tiếng gầm gừ như có như không đang vang lên âm ỉ giữa các bức tường.

Thụy Hân để tôi leo xuống, nhìn quanh một vòng, sau đónở một nụ Cuốn rửa miệng không mấy thân thiện sối nói: "Đuổi kịp rồi!"

Tôi không hiểu lắm lời của Thụy Hân, là ai đuổi kịp cơ? Thế nhưng mà chưa cần tôi lên tiếng hỏi lại thì sau lưng tôi đã vang lên một tiếng động kinh trời. Tôi hoảng hốt lấy hai tay ôm đầu, sau đó quy phắt người lại để xem xem là thứ gì vừa gây ra tiếng động khủng khiếp đó. Và ngạc nhiên chưa, đó chính là Cảnh Mặc, người vừa đột ngột đáp từ trên trời xuống trên lưng một con chim đột biến!

Nếu Cảnh Mặc là nam chính và tôi là nữ chính thì khẳng định rằng cảnh vừa rồi sẽ cực kỳ lãng mạn, cũng cực kỳ hoành tráng, nếu lên phim thì chắc chắn sẽ khiến cho vô số người phải trầm trồ. Thế nhưng mà, với cái tư thế chật vật lúc leo xuống khỏi con chim kia của Cảnh Mặc , cộng với cú ngã sấp mặt khi vấp phải hòn đá khi bàn chân mới chạm đất đã hoàn toàn khiến cho khung cảnh ngầu lôi kia trở nên hài hước vô cùng.

Tôi bị cảnh này chọc cho ôm bụng cười nghiêng ngã, còn Thụy Hân tuy không cười đến thất đức như tôi, nhưng cơ mặt đã co rút đến mức sắp biến dạng đến nơi luôn rồi.

Tôi vừa cười đến chảy nước mắt vừa đi đến bên cạnh Cảnh Mặc đỡ em ấy đứng dậy, miệng còn không quên quan tâm hỏi thăm một câu: "Không sao chứ?"

Cảnh Mặc được tôi đỡ dậy vừa nhăn mặt phủi bụi trên mông, vừa lo lắng hỏi ngược lại tôi rằng: "Em Không sao!

Ngược lại là chị, chị có sao không? Có bị đau ở đâu không?" Nói xong chữ cuối cùng, Cảnh Mặc còn không quên trao một cái nhìn "thân thương" cho Thụy Hân.

Thụy Hân nhìn thấy liền nhún vai, lè lưỡi tỏ vẻ thách thức. Cảnh Mặc có vẻ giận lắm, nếu không phải có tôi ở giữa thì nhắm chừng từ nãy đến giờ không biết Thụy Hân đã về gặp ông bà tổ tiên không biết bao nhiêu lần rồi.