Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 69



Sáng hôm sau, mưa đã sớm tạnh từ lâu. Tôi tỉnh dậy với một cơ thể mệt mỏi đến rã rời. Cũng không biết Cảnh Mặc đã rời đi từ lúc nào, bên cạnh tôi chỉ còn một con chim to đến hoảng hồn đang dùng cái cánh to lớn của nó để ủ ấm cho cơ thể của tôi.

Tôi lười ngồi dậy, vỗ vỗ vào cái cánh to lớn của con chim kia rồi hỏi: "Chủ nhân của mi đâu?"

Con chim xấu xí kia liếc mắt nhìn tôi, sau đó quay mạnh đầu đi như đang biểu thị không muốn trả lời. Cũng không biết có phải do tôi đã nghĩ quá nhiều hay không, nhưng hình như con quỷ chim này không được ưa tôi cho lắm.

Tôi cũng chẳng mấy để tâm, lại quay người vùi đầu vào lông chim tiếp tục ngủ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi tôi thức dậy lần nữa đã là giữa trưa, Cảnh Mặc và Thụy Hân đều đang ngồi ở một nơi không cách tôi quá xa, nhỏ giọng trò chuyện.

"Có vẻ những người đó thật sự nhịn không nổi nữa rồi!" - Thụy Hân nói.

Cảnh Mặc im lặng mất một lúc, sau đó đáp: "Bọn họ tính toán lâu vậy rồi, hiện tại cũng nên hành động."

Tôi nằm nhắm mắt giả vờ ngủ để nghe lén câu chuyện của bọn họ, trong lòng thì đang không ngừng suy đoán, rốt cuộc hai người họ đang nói về chuyện gì.

Thụy Hán dường như hơi khó chịu, giọng nói có vẻ trầm xuống: "Tôi thật sự không dám suy đoán suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng tôi thật lòng muốn biết, cậu tin tưởng được ả đàn bà đó sao?"

Không có tiếng trả lời của Cảnh Mặc, tôi chỉ nghe thấy giọng nói hận không thể rèn sắt thành thép của Thụy Hân khe khẽ cất lên: "Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, đáng lẽ ra cậu đã phải nhìn rõ bộ mặt của hai kẻ đó từ sớm!"

Vừa nghe đến đây thì tôi liền bất giác nhíu chặt đầu mày, ngay cả hơi thở cũng không tự chủ mà dần chậm lại. Tôi mím chặt môi, không biết lúc này có nên nghe tiếp hay không.



"Cậu có còn nhớ mấy tên đã tấn công vào căn cứ lần trước hay không? Sau khi Mai Nguyên tra xét đã phát hiện ra trong mười người chúng ta không chỉ có một gián điệp, thế nhưng bọn chúng lại chẳng thể nhớ rõ mặt hay hình dáng của những kẻ đó. Nếu không phải trong số những kẻ gián điệp kia có kẻ có dị năng hệ tinh thần thì sao có thể xóa kí ức của người khác?"

Ngừng một lúc Thụy Hân lại nói tiếp: "Mà cậu đừng quên cậu đã cho ai khả năng đó!"

Những lời của Thụy Hân vào tai tôi cứ như tiếng sét đánh. Nếu tôi đoán không nhầm thì dựa vào thái độ thù địch của Thụy Hân, trên tám mươi phần trăm gián điệp mà cô bé nói chính là Lư Hữu Ngọc và Mạc Lăng. Thế nhưng mà dị năng hệ tinh thần, lại còn do Cảnh Mặc trao cho, đây quả là điều không thể tưởng tượng nối!

Giọng nói của Thụy Hân cứ vang lên đều đều, còn tôi vẫn nằm im thin thít ở đây đắm chìm trong cảm giác hốt hoảng và khó xử này. Lúc này, bỗng dưng Cảnh Mặc như nghe thấy tiếng lòng của tôi mà đột ngột lên tiếng, cắt ngang những lời tiếp theo của Thụy Hân.

"Được rồi! Trước mắt đừng nhắc đến những chuyện đó nữa, tìm được Ngô Đổng quan trọng hơn! Với lại," Cảnh Mặc ngừng lại một lúc, tôi cảm thấy sau lưng có một đôi mắt cháy bỏng đang nhìn chằm chằm vào tôi, "đừng để cô ấy nghe thấy những lời như thế nữa! Hãy đế cho cô ấy một cuộc sống an bình đi, phong ba bão táp ngoài kia cứ để tôi gánh lấy!"

Không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc, bên kia không ai nói với ai câu nào, còn ở đây thì tôi đang tận lực kiềm nén những giọt nước mắt vào bên trong, hai tay bịt chặt miệng để ngăn bản thân phát ra tiếng khóc.

Tiếng lửa bập bùng cháy. Thụy Hân và Cảnh Mặc sau khoảng thời gian yên lặng lúc nãy thì hiện tại đang tiếp tục bàn về kế hoạch giải cứu Ngô Đổng.

"Rừng Độc Mộc là nơi cực kỳ nguy hiểm, động thực vật ở đó không chỉ hung hãn mà còn mang trong người rất nhiều độc tố. Hiện tại thời gian Ngô Đổng bị lạc trong đó đã khá lâu, tuy rằng trước mắt vẫn còn dấu hiệu của sự sống, nhưng thời gian sau này thì khó mà nói được."

Thụy Hân vừa dùng thứ gì đấy để vẽ sọt soạt trên đất vừa nói. Tôi nằm ở một góc không xa mà không ngừng suy tư, cảm giác cái tên Rừng Độc Mộc này vô cùng quen thuộc.

Tôi vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra được địa danh này xuất hiện lúc nào.

Đó là thời điểm ở khoảng gần cuối truyện, khi nữ chính Mạc Lăng bị Tư Kiều bày kế hãm hại, khiến chị ấy bị bao vây giữa một bầy xác sống. Vì để giúp Mạc Lăng chạy trốn, Vĩnh Hy đã không ngại hy sinh bản thân để mở một con đường máu cho Mạc Lăng, khiến cho bản thân bị thương nặng đến suýt mất cả mạng.



Hai người họ chạy trốn vào trong Rừng Độc Mộc, ở trong đó hết bốn mươi hai ngày thì Hoa Hoằng mới chạy đến và cứu họ ra ngoài.

Diễn tiến tình cảm của hai người họ trong bốn mười hai ngày đó thì cứ bỏ qua một bên đi, chủ yếu là những lời miêu tả mà tác giả đã viết về Rừng Độc Mộc là như thế này:

"Đó là một nơi mà mặt trời gần như không thể chiếu tới, những tán cây rậm rạp che khuất đinh đầu. Những loài vật ăn thịt lấp ló sau những thân cao lớn, những đóa hoa sặc sỡ nhưng có thể độc chết cả một con voi khổng lồ trong những giấc mơ."

Tóm tắt lại chính là, một người bình thường không có hào quang nhân vật chính thì sống qua được một đêm thì đã là kỳ tích đáng ghi nhận rồi. Đằng này người tên Ngô Đổng kia dường như đã sống trong khu rừng đó đã được khá lâu, cái này thì không còn là kỳ tích nữa đâu, phải là thần tiên sống ấy chứ!

Khi tôi đang suy nghĩ miên man thì có một bàn tay to lớn chạm vào eo của tôi, tiếp đó giọng nói yêu chiều của

Cảnh Mặc khẽ vang lên bên tai tôi: "Em có muốn cùng bọn anh thảo luận một chút không?"

Vừa nghe thấy lời này tôi liền giật thót cả người, vội vàng nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, thế nhưng cả gương mặt lại đang chậm rãi nóng lên.

Cảnh Mặc cười cười, giọng nói cực Kỳ trầm thấp kia như mang theo ma lực mà nói nhỏ vào tai tôi rằng: "Chẳng lẽ em quên mất anh nghe được suy nghĩ của em hay sao?"

Lúc này tôi lại cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn, thậm chí có thể rán trứng ở trên đó luôn cũng được!

Tôi mở mắt, liếc Cảnh Mặc đến sắp cháy cả da. Thế nhưng Cảnh Mặc cũng chỉ mỉm cười cưng chiều, khẽ vỗ vào mông tôi rồi nói: "Mau dậy ăn trưa đi nào, thuận tiện thảo luận một chút chuyện."

Tôi mím môi, không cam lòng mà ngồi lên. Thế nhưng vừa ngồi dậy lại đụng ngay ánh mắt hiếu kỳ của Thụy Hân, thiếu chút nữa tôi đã đào một cái hố thật to để chôn đầu xuống!