Ngửi được mùi thơm của thịt thỏ, hắn liền chảy nước miếng.
Nhân lúc không ai chú ý, hắn nhanh chóng lau đi, quay đầu liền thấy lão tứ vươn lưỡi ra liếm mùi thơm trong không khí, giống như một con chó điên lên vì đói.
“Thơm quá……”
Triệu Tứ Đản không ngừng nuốt nước miếng, căn bản nuốt không hết.
Buổi sáng hắn mới uống hai chén cháo, theo lý thuyết sẽ không đói bụng, vì sao bụng vẫn luôn lộc cộc lộc cộc kêu không ngừng.
Bước chân của hắn không chịu khống chế đi về phía nhà bếp, hắn thấy nồi đang sôi bùng bùng, thịt thỏ thêm củ cải, cả một nồi to, nước sốt trong nồi không ngừng chảy ra theo lỗ hổng của cái nồi.
Trình Loan Loan cũng đang đau đầu, nồi này vốn đã không lớn, còn bị rách một lỗ, chờ có cơ hội nàng nhất định phải mua một cái nồi mới ở thương thành mới được.
Nàng đậy nắp nồi lại, sau đó đập trứng bỏ vào chén khuấy đều, chuẩn bị làm một canh trứng nấm dại.
Còn có một đống đậu que dài, có thể trực tiếp xào ăn, hương vị hẳn cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy nàng như vậy, Ngô Tuệ Nương hoảng sợ, từ ngày hôm qua mẹ chồng đã khác thường, trong nhà có gì cũng ăn hết, giống như không định sống tiếp vậy…
Thôi, trong nhà có ăn thì ăn đi, ăn xong thì an tâm, tránh cho mẹ chồng lại đem đi cho người Trình gia…
Ngô Tuệ Nương tay chân lanh lẹ hỗ trợ.
Trình Loan Loan vừa quay đầu liền nhìn thấy Triệu Tứ Đản đứng ở cửa nhà bếp, nước miếng đã chảy tới trên quần áo.
Nàng bật cười mở nắp nồi, tức khắc mùi thơm ập vào mũi, nàng gắp một khối thịt thỏ, cười nói: “Tứ Đản, há mồm.”
Triệu Tứ Đản ngơ ngác mở miệng.
Trình Loan Loan thổi thổi, nhét thịt thỏ vào trong miệng hắn.
“Ưm!”
Triệu Tứ Đản mở to hai mắt, trời ạ, ăn quá ngon, hắn chưa từng ăn món nào ngon như vậy, hắn hận không thể nuốt lưỡi luôn.
Trình Loan Loan hỏi hắn: “Thịt thỏ ngon không?”
Triệu Tứ Đản lại ngây dại, đây là thịt thỏ sao, có phải hắn nên nhổ ra hay không…
Hắn đang nghĩ ngợi thì Trình Loan Loan lại nhét một miếng thịt thỏ vào trong miệng hắn: “Đi kêu nhị ca tam ca con trở về ăn cơm đi.”
Triệu Tứ Đản nuốt sạch, thật thơm… Hắn chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà nói một tiếng thực xin lỗi với con thỏ…
Hắn chạy như bay đi tìm nhị ca tam ca trở về ăn cơm.
Ngô Tuệ Nương nhanh nhẹn múc một nồi lớn thịt thỏ, sau đó dưới sự chỉ huy của mẹ chồng làm một nồi canh nấm trứng, lại xào một đĩa đậu que, cuối cùng bỏ gạo kê vào trong nồi hấp.
Trên bàn gỗ nho nhỏ bày ba món ăn, còn có sáu chén cơm hạt kê.
Triệu Đại Sơn không còn muốn bổ củi nữa, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, tròng mắt không ngừng nhìn về phía bàn ăn.
Ngô Tuệ Nương đi ra ngoài lau mồ hôi cho hắn, nhỏ giọng nói: “Đại Sơn, ăn như vậy thật sự có ổn không vậy…”
Đêm qua ăn một bữa nhiều cơm tẻ như vậy, hôm nay lại ăn sạch số hạt kê đang có, thịt thỏ cũng hầm hết, hôm nay ăn no, nhưng ngày mai thì sao, ăn cái gì, thật sự uống gió Tây Bắc hay sao?
Triệu Đại Sơn dùng sức bổ củi: “Nương sắp xếp như vậy khẳng định có đạo lý, nàng nghe lời nương là được.”
Ngô Tuệ Nương không hề nghĩ nhiều, khom lưng nhặt gỗ đã bổ xong lên xếp ngay ngắn trong bếp.
Trình Loan Loan ngồi ở trên ghế nhà chính, trong tay cầm một cái lá cây lớn quạt gió, thời tiết này thật sự quá nóng, ở nhà bếp bận rộn một lúc mà toàn thân đều là mồ hôi, đêm nay nói cái gì cũng phải tắm rửa một cái.
Mới vừa ngồi một hồi, Triệu Tứ Đản đã lạch bạch chạy về: “Nương, Thiết Trụ ca nói nhìn thấy nhị ca tam ca đến thôn Trình gia.”
Thôn Trình gia chính là thôn nhà mẹ đẻ của nguyên thân ở, cách thôn Đại Hà không tính là xa, đi đi về về đại khái một canh giờ.
Hai tiểu tử này đến thôn Trình gia làm gì!
Trình Loan Loan ném lá cây xuống đứng lên: “Đại Sơn, con và ta đến Trình gia một chuyến!”