Xuyên Đến Năm Mất Mùa Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Chương 5: 5




Sớm biết thế này nàng đã không tưới nước mà từ từ đào là được rồi.

Liễu Tiêu Vân đang tìm kiếm xung quanh thì sau lưng truyền tới một giọng nói mạnh mẽ: “Cô nương, ngươi đang tìm gì vậy?”Nàng vội quay người lại, phát hiện trước mặt là một lão giả râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành, trông rất có tiên khí.

“Ngươi là…”Đột nhiên, Liễu Tiêu Vân chú ý đến sợi dây thừng trên tay lão giả đó, trong lòng kinh hoàng, giọng nói im bặt, nàng không dám nâng mắt lên nhìn mà vội vàng cung kính hành lễ.

“Trải lại dây thừng đỏ cho ngươi!” Giọng nói của lão giả vang lên.

Trong nháy mắt, trên hai tay nàng không những có dây thừng đỏ mà còn có mười quả màu đỏ và mười nhánh sâm.

“Cô nương, vạn vật có chủ, đằng trước có một sơn động, chỗ trũng mới có thể chứa đầy, vật cũ nát mới có thể đổi mới, nhớ kỹ, ít ngược lại có thể có được, còn nhiều thì sẽ mê loạn!”Nghe thế, Liễu Tiêu Vân cảm thấy hô hấp không còn thuận lợi đến vậy, trong lòng nàng quá khẩn trương!Qua một lúc, không còn động tĩnh nữa, đợi khi nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của lão giả đó đâu nữa.

Xung quanh yên tĩnh, cây cối mọc lên san sát, tiếng chim hót cũng không có, nàng không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.


Nghĩ ngợi một lúc, trong lòng đã thấy thoải mái hơn, nàng lắc đầu, cho dù là sâm vương hay là sâm tiên thì trước mắt nàng vẫn có thể chấp nhận được!Nàng đã có thể xuyên đến thời cổ đại rồi, còn có gì không thể chấp nhận được nữa!Cầm mười quả đỏ đó còn có mười nhánh sâm, Liễu Tiêu Vân nhanh chóng vào không gian Linh Tuyền.

Đựng nhánh sâm vào trong một chiếc hộp, sau đó lấy hạt giống nhân sâm, nàng ra một khu đất trống bên cạnh vườn hoa.

Liễu Tiêu Vân cầm xẻng sắt xới khu đất trống đó rồi chôn giống nhân sâm vào bên trong, lại tưới nước linh tuyền, mong đợi bọn chúng có thể nảy mầm và phát triển.

Làm xong tất cả những việc này, nàng ra khỏi không gian Linh Tuyền, bắt đầu tìm sơn động ở phía trước mà lão giả đã nói đó.

Nàng nghĩ ngợi, liệu có phải trong đó giấu bảo bối không.

Qua một mảnh rừng rậm, đi chưa đến bao xa, khà, quả nhiên phía trước có một sơn động, hoặc nên nói là một sơn động đã sụt lở.

Đá vụn sạt lở xuống chặn hơn phân nửa cửa hang, chỉ để lộ ra một tí khe hở.

Sau khi chuyển ít đá vụn đó đi, Liễu Tiêu Vân lấy một cái đèn pin từ trong không gian ra, nàng không chần chừ mà một mình đi vào sơn động.

Nghĩ đến trong phim truyền hình mà mình đã xem ở kiếp trước, mấy sơn động giấu kho báu này đều có cơ quan trùng trùng, nguy hiểm khắp nơi.

Vẫn nên cẩn thận thì hơn, nàng nhặt một viên đá ném qua để dò đường, lại ném mấy viên đá khác về các hướng không giống nhau, trừ mấy con dơi khá lớn bay ra ngoài thì cũng không có phản ứng nào khác.

Có đèn pin chiếu sáng, Liễu Tiêu Vân vẫn cẩn thận gấp đôi như cũ, bắt đầu bước từng bước vào trong sơn động.


Đây là một sơn động hẹp dài, đi một lúc lại nhìn thấy một cánh cửa đá.

Cửa đá đóng chặt, trong lòng nàng nghĩ ngợi, dùng sức đẩy cửa đá vài lần nhưng vẫn không mở được.

Dùng chân đá vài cái vẫn không thể đá mở như cũ.

Liễu Tiêu Vân dùng đèn pin chiếu xung quanh, cũng không phát hiện ra được dị thường trên vách tường sơn động.

Chẳng qua, ngay phía trên cửa đá hình như có một viên đá hơi lồi ra.

Tuy rằng trông không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn bị Liễu Tiêu Vân nhìn ra được manh mối trong đó: Đó là một viên đá có thể chuyển động.

Sau khi nghĩ ngợi, nàng phi người nhảy lên, “bốp” một tiếng, lòng bàn tay phải đập mạnh vào viên đá lồi ra đó.

Kỳ tích xuất hiện, cửa đá bắt đầu từ từ mở ra.

Tuy trong lòng vô cùng kích động nhưng Liễu Tiêu Vân cũng không lập tức đi vào, vẫn chưa biết tình huống bên trong phòng tối thế nào nữa.


Nàng dùng đèn pin để nhìn đại khái toàn bộ phòng tối một lượt, phát hiện bên trong phòng tối đặt một cái rương lớn sẫm màu.

Dựa theo cách mò đường trước đó, vẫn không có bất cứ động tĩnh nào cả.

Nàng bịt mũi đi vào, khi tay chạm vào cái rương lớn, suy nghĩ nhảy ra, cất ngay nó vào trong không gian Linh Tuyền.

Nàng cũng không nấn ná lại nơi này thêm mà nhanh chóng đóng cửa gỗ, đi ra khỏi sơn động.

Ánh nắng xuyên qua rừng rậm có hơi chói mắt, nàng hơi híp mắt lại, không khỏi hít thở sâu bầu không khí trong lành này.

.