Xuyên Đến Năm Mất Mùa Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Chương 7: 7




Liễu Tiêu Vân cười nhạo: "Không ngại nói cho tỷ biết, ta còn chướng mắt Thẩm gia đây.

Không phải chỉ là một đồng sinh thôi sao, Thẩm gia từ hôn rất hợp ý ta.


Có điều, những lời lan truyền sau khi ta thành thân sẽ khắc nhà chồng là do ai nói, trong lòng người nào đó rõ ràng nhất!"Hà thị nghe xong lập tức giậm chân, ả ta vỗ đùi, rống họng nói: "Nha đầu điên cháu đừng có ngậm máu phun người, dù sao không phải ta nói, ai biết mấy lời ong tiếng ve kia là ai nói!"Xem ra có người chưa chỉ đích danh đã nhảy ra nhận rồi!Liễu Tiêu Vân lên giọng nói: "Đại bá mẫu, bá mẫu gấp cái gì, ta cũng đâu có nói mấy lời kia là do bá mẫu truyền đi! Ai làm, ai nói, trong lòng người đó có quỷ không phải à! Có điều, Thẩm gia kết thân với nhà bá mẫu là sự thật nhỉ!"Đám đông vây xem ở cửa ra vào xôn xao một trận: "Thì ra là vậy, thảo nào sau khi Thẩm gia từ hôn với Vân nha đầu thì lập tức kết thân với Tiêu Châu.""Đúng là không nhìn ra đó, cả nhà Hà thị còn có thể làm ra chuyện như vậy!""Thế này là thế nào, hai nhà bọn họ còn là huynh đệ ruột kia mà!"""Ngươi nói xem, không phải huynh đệ ruột thì không làm được chuyện như vậy!""Đúng là thế thật!"..."Vân nha đầu, đừng nói mấy chuyện không đâu kia nữa, cháu nói xem tại sao lại cào trầy Châu Nhi? Lỡ như để lại sẹo thì sao đây? Cháu định bồi thường bao nhiêu ngân lượng?" Hà thị nghe thấy mà xấu hổ, lập tức nói sang chuyện khác."Liễu Tiêu Châu, tại sao cánh tay tỷ bị trầy trong lòng tỷ rõ ràng nhất.

Lúc ở trên núi tỷ cố ý đụng ta bất tỉnh, làm sao ta có thể cào trầy cánh tay của tỷ? Sao nào, ban ngày ban mặt tỷ đổi trắng thay đen vu oan hãm hại người khác, còn muốn trả đũa hả!" Liễu Tiêu Vân phản bác.Đương nhiên Liễu Tiêu Châu biết cánh tay của nàng ta không phải bị Liễu Tiêu Vân cào trầy, là do nàng ta trên đường về tự làm.Sau khi Liễu Tiêu Châu đụng ngã nguyên chủ, quay đầu lại thấy nguyên chủ nằm đó cả buổi không có động tĩnh, nàng ta sợ đụng nguyên chủ bị thương, lo nguyên chủ tìm tới cửa đòi giải thích nên đã tự cào trầy cánh tay của mình, vu oan là nguyên chủ làm để kẻ ác cáo trạng trước."Châu Nhi chỉ bất cẩn đụng trúng cháu, cháu lại cố ý cào trầy cánh tay của nó! Cháu còn muốn phủ nhận hay sao!" Khuôn mặt Hà thị dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi."Tỷ xác định cánh tay của tỷ là ta cào trầy sao?" Liễu Tiêu Vân nhìn Liễu Tiêu Châu, trong đôi mắt sáng tỏ có chút ý lạnh.Liễu Tiêu Châu không khỏi giật mình, vội nói: "Còn có thể là giả được hả? Muội xem, năm dấu tay màu đỏ này chính là muội tóm!"Liễu Tiêu Vân cười khinh: "Ta đám thề cánh tay của tỷ không phải do ta cào trầy.

Liễu Tiêu Châu, tỷ dám thề không vu oan ta không?"Nghe vậy, gương mặt Liễu Tiêu Châu cứng đờ, chốc thì đỏ, chốc thì trắng.


nàng ta chần chừ một chút rồi vẫn nói: "Việc này...!ta...!ta không có vu oan muội, cánh tay của ta là muội cào trầy!"Hà thị nghe con gái nói xong thì hai tay chống nạnh, trừng đôi mắt tam giác, hùng hổ bảo: "Thế nào, cào người khác trầy còn không dám thừa nhận! Vân nha đầu, cháu phải bồi thường bạc!"Có mẹ làm chỗ dựa, Liễu Tiêu Châu âm thầm đắc ý.

Nàng ta biết mẹ mình là một người đanh đá, trong thôn không có mấy người dám chọc vào.Liễu Tiêu Vân nhíu mày: "Muốn ta bồi thường đúng không, bồi thường bao nhiêu! Bồi thường thế nào!""Sau này để lại sẹo thì sao đây, ít nhất phải bồi thường năm lượng bạc!" Khuôn mặt Hà thị dữ tợn.Lúc này, rõ ràng Liễu Tiêu Vân cảm nhận được cảm xúc tức giận từ nguyên chủ truyền tới.

Nàng không kiềm chế nổi tiến lên, tay năm tay mười dùng sức tát vào mặt Liễu Tiêu Châu hai bạt tai.Liễu Tiêu Vân cũng đã nghĩ thông, đã xuyên qua rồi, nàng chiếm cơ thể của nguyên chủ, nếu như người tổn thương nguyên chủ đã tìm tới tận cửa thì nàng phải thay nguyên chủ báo thù."A...!Hu hu hu!" Liễu Tiêu Châu bị đánh tới quay một vòng, lập tức đầu óc choáng váng.


nàng ta ôm gương mặt nóng rực lập tức òa khóc.Thấy con gái mình bị tát hai bạt tai trước mặt công chúng, Hà thị gào lên một tiếng từ cổ họng, nhảy dựng lên muốn đánh Liễu Tiêu Vân.Liễu Tiêu Vân giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy một cái, đẩy Hà thị lảo đảo,"bịch bịch bịch" lùi về sau mấy bước, ngã rầm dưới đất.Hà thị co quắp ngồi dưới đất, cả buổi không đứng dậy: "Nha đầu điên, ngươi làm phản rồi, ngươi...!ngươi dám đánh ta!".