Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 172



Hiểu Linh giới thiệu cả nhà với mấy cha con Phan gia xong thì đích thân giúp họ sắp đặt phòng nghỉ. Thời tiết chưa chuyển lạnh nên tạm thời chỉ cần chỗ ngả lưng là được. Tính toán hình như năm nay mùa đông đến hơi muộn thì phải, bây giờ đã đầu tháng mười rồi mà nắng thu vẫn còn đậm màu lắm.

-       Các ngươi hôm nay tạm ở đây đi. Ngày mai ngươi theo phu lang ta lên trấn mua thêm chút đồ dùng. Ít nhất cũng nên có chăn gối, đông sắp tới rồi.

Hiểu Linh phân phó người nam nhân. Nguyễn thị cúi đầu đáp:

-       Gia chủ, tiểu nhân tên Nguyễn Gia Hưng. Ngày mai tiểu nhân sẽ theo chủ quân đi mua một chút. Tạ gia chủ quan tâm.

Hiểu Linh có chút lạ lẫm với xưng hô chủ quân… nghe chừng là cách xưng hô ở nhà giàu có. Hiểu Linh cũng muốn biết thêm một chút nên nói:

-       Ta gọi ngươi là Phan Nguyễn đi. Dù sao thì ngươi cũng gả cho Phan gia lâu rồi, gọi khuê danh của ngươi cũng không tốt lắm. Ở chủ cũ, ngươi theo hầu chủ quân sao?

Nguyễn thị cúi đầu:

-       Dạ không. Tiểu nhân theo hầu một thị quân của Cố gia chủ mà thôi. Chủ quân thân phận cao quý, kẻ thấp kém như tiểu nhân không thể có cơ hội theo hầu.

Hiểu Linh gật gật đầu, chợt nghĩ đến chuyện tiền tiêu vặt mới nói:

-       Hàng tháng ta sẽ phát tiền tiêu vặt cho nhà các ngươi, không nhiều lắm, ba đồng mỗi người. Đồ ăn thì nấu và ăn cùng gia đình ta. Nhà ta chỉ khá giả, mua các ngươi về để đỡ đần việc nhà nông là chính, không cần áp dụng mấy chuyện hầu hạ người giàu có ở đây. Hàng ngày dậy sớm làm việc, tối xong xuôi thì đi ngủ, không cần gác đêm gì cả. Chuyện bếp núc Phan Nhan làm cùng phu lang ta, học dần đi rồi thay hắn đứng bếp. Phan Nhân là chuyện nặng nhọc, còn Phan Nguyễn ngươi quán xuyến các việc khác.

Phan Nguyễn thị cúi người:

-       Đội ơn gia chủ, chúng tiểu nhân đã biết.

Hiểu Linh gật đầu đáp:

-       Vậy các ngươi lo dọn dẹp chỗ này đi. Nghỉ ngơi một lát rồi xuống phụ phu lang ta nấu ăn.

Dặn dò xong, Hiểu Linh cất bước ra ngoài. Cô nhìn thấy góc sân hai tiểu đệ đang vui vẻ ngắm mấy chậu cúc thì khẽ cười rảo bước lại gần. Loại cúc Hà gia mang tới là cúc nhỏ nhiều màu. Mỗi chậu khoảng hai chục cây cùng màu. Chỗ này cũng có năm chậu đủ màu vàng, trắng, đỏ, tím, hồng.

Tiếng Tiểu Hàn nãi thanh nãi khi nhận xét:

-       Thật sự đệ chưa từng nhìn thấy hoa cúc đẹp như vậy a. Nhị ca, huynh từng đến nhà Vân Sương ca ca rồi, ở nơi đó rất nhiều hoa đẹp đúng không?

Lập Hạ đáp:

-       Ừ. Nơi đó thật sự rất đẹp, vườn hoa rực rỡ các màu sắc. Ta không biết những cây hoa đó là gì, nhưng xem chừng rất quý giá. Ta khi đó vừa muốn xem kỹ một chút lại sợ làm hỏng đồ nhà người ta..

Đột nhiên Lập Hạ thấy Tiểu Hàn không chú ý đến câu chuyện của mình nữa mà chăm chăm nhìn mấy bông hoa cúc rồi lại nhìn đến lá, thân của chúng thì dừng nói, ngồi xuống cùng đệ đệ. Cậu hỏi:

-       Đệ đang xem gì vậy?

Giọng Tiểu Hàn đầy nghi hoặc nói:

-       Ca.. ca nói xem tại sao thân lá y hệt nhau mà hoa của chúng lại khác màu, cánh hoa cũng không giống nhau nhỉ? Mà nhé.. trên một cây thì màu hoa đều giống nhau, không hề sai khác. Ca nói xem có bao giờ trên một cây nở ra các màu hoa khác nhau không?

Câu nói của Tiểu Hàn vốn là nghi hoặc nhưng đến trong tai Hiểu Linh lại như lửa nóng. Một thân cây, hai màu hoa. Thân hoa cúc rất mềm lại nhiều mắt rất dễ ghép. Nếu như cô chỉ đơn thuần ghép hai thân màu hoa khác nhau lại, giữ nguyên rễ nuôi cây thì sẽ như thế nào? Ánh mắt Hiểu Linh rực sáng. Đầu tháng mười… nếu giờ ghép kịp thì có khi Tết này cô có thể bán được cây hoa hai thậm chí ba màu….

Tiểu Đông bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của Hiểu Linh:

-       Thê chủ đứng ở đây làm gì vậy? Ta thấy ngài ngẩn người cũng lâu lắm rồi.

Hiểu Linh giật mình một chút rồi hỏi:

-       Tiểu Đông cho ta hỏi. Tết ở nơi này mọi người có trưng cúc chậu không?

Tiểu Đông cười cười đáp:

-       Thê chủ, chỉ có nhà khá giả chút trong làng mới có cúc để trưng ngày tết thôi. Nhưng những ngày giáp Tết ta lên trấn bán đồ thấy nhiều người mua lắm. Làng ta có nhà Trần Tam Nương trồng hoa bán nhưng vì ít người mua nên thím ấy phải dệt lưới kiếm thêm. Ruộng hoa giờ chỉ do phu lang thím ấy chăm sóc.

Hiểu Linh khẽ nhếch miệng cười đáp:

-       Vậy tốt. Ta tính mua lại số cúc nhà Tam Nương đang trồng cho Tết rồi thuê họ chăm sóc. Huynh nói nhân phẩm nhà Trần Tam Nương có thể tin được không?

Tiểu Đông ngạc nhiên nhìn Hiểu Linh nhưng cũng đáp:

-       Nhà Tam Nương ngoại trừ Trần Bình chẳng ra sao thì vẫn tin tưởng được. Thê chủ.. ngài định làm gì với ruộng hoa đó.

Hiểu Linh vốn tính toán nhân lúc cúc chưa ra hoa sẽ bắt đầu ghép cây dần, đến khi mối ghép lành lại sẽ cắt đi một phần rễ để người khác nhìn không ra thủ thuật trong đó. Đến khi hoa nở vừa vặn cho hai màu vô cùng đặc sắc. Có điều vừa nói tới con gái Tam Nương là Trần Bình thì cô khựng lại. Nữ nhân đó chẳng phải là hồ bằng cẩu hữu ngày xưa của bản thể này sao. Nếu để nàng ta thấy hoa cúc nở hai màu trên ruộng nhà mình thể nào cũng nảy ra ý đồ không tốt. Kế hoạch này Hiểu Linh sẽ triển khai nhưng nhà Trần Tam Nương thì vẫn là thôi đi. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, không cần thiết đi gần bãi phân thối đó, chẳng làm sao nhưng cũng bị ám mùi.

-       Chuyện nhà Trần Tam Nương thì thôi. Ta không thích dây dưa với nữ nhân Trần Bình đó. Nhưng huynh xem quan hệ của mình có biết nhà nào trồng cúc nữa không, làng này hay làng bên đều được, ta muốn một ruộng hoa để làm chút việc. Nếu thành công, ta sẽ giải thích với mọi người sau, được chứ?

Tiểu Đông nhẹ cười gật đầu:

-       Ta luôn tin tưởng ngài. Vậy để ta hỏi thăm xem có nhà nào trồng hoa tin được sẽ báo thê chủ.

Hiểu Linh đáp:

-       Tốt, Ta chờ tin của huynh.

Trong khi chờ Tiểu Đông tìm kiếm, mấy chậu hoa Hà gia gửi tới trở thành mục tiêu của Hiểu Linh rồi. Dù sao thì chỉ là ghép hai thân vào mà thôi, cây vẫn còn đầy đủ lá rễ, sẽ rất dễ sống. Nếu mấy chậu này thành công, cô lại gửi đến Hà gia làm quà đi, nhân tiện nhờ Vân Sương huynh quảng bá cho người giàu trấn trên. Khi đó, hoa cúc ghép màu của cô chỉ sợ không có mà bán.