Hiểu Linh trước khi về mua đặc sản trấn Đông An là bánh gai mang về cho mọi người ở nhà. Ban đầy cô phân vân có nên mang bộ in ấn về không vì thứ đó hiện tại Hiểu Linh vẫn muốn giữ bí mật. Nhưng thật sự bộ hơn ba nghìn chữ cùng cái bản in rất nặng, mang đi mang lại quá phiền toái. Số sách mang về Hiểu Linh dự định vừa đọc vừa ghi chép lại những thứ cần thiết chứ không in nguyên bản lại nên cũng không cần mang về. Cuối cùng cô mua một chiếc hòm nhỏ, cho tất cả vào rồi khóa lại, đặt ở nơi chân giường xem như đồ dùng cá nhân. Cô tin bình thường sẽ chẳng ai rảnh rỗi tới nỗi vào phòng cô, tìm cách cạy khóa để xem bên trong có gì.
Hiểu Linh vui vẻ đẩy cửa cổng đi vào hô lớn:
- Cả nhà ơi ta đã về. Có quà cho mọi người này.
Một đoàn người từ trong nhà chính đi ra khiến Hiểu Linh có chút sững lại. Tiểu Hàn nghe thấy tiếng cô thì chạy ào tới ôm chầm lấy, ríu rít:
- Tỷ tỷ đã về. Tỷ đi có mệt không? Tỷ đi có nhớ ta và mọi người không? Ta thì nhớ tỷ kinh khủng mà nhị ca không cho ta nhắc ngài, sợ tỷ sốt ruột.
Lưu thị cười cười:
- Xem xem.. thật sự vừa nhắc Hiểu Linh thì đã thấy trở về rồi. Thật sự là duyên phận.
- Thê chủ đã về…
Tiểu Đông vội tiến tới đỡ xuống hành lý của Hiểu Linh. Mọi thứ được cô đặt chiếc gùi lớn, có ô che nắng phía trên.
Vì nhà có khách, Hiểu Linh cũng không ôm lấy Tiểu Đông mà chỉ cười nói:
- Để ta cõng vào nhà là được, nhiều sách nên nặng lắm.
Đoạn, cô quay sang hai vị khách chào hỏi:
- Không biết ngọn gió lành nào đưa Vân Sương huynh cùng Minh huynh ghé nhà ta chơi đây. Mọi người đợi ta một chút.
Vân Sương mỉm cười:
- Linh muội đi xa về vào nhà rửa mặt mũi chân tay đã rồi chúng ta nói chuyện. Lần này là ta đến làm phiền gia đình muội rồi.
Hiểu Linh gật đầu, đi thẳng vào nhà hạ chiếc gùi xuống rồi đáp lời:
- Vân Sương huynh cần ta làm gì cứ việc phân phó, dùng từ phiền lụy thật sự quá xa cách rồi.
Tiểu Đông chuẩn bị sẵn khăn mặt ướt cho Hiểu Linh lau qua một hồi. Cô chỉnh trang lại quần áo rồi ngồi xuống ghế chủ gia đình, rót nước mời khách.
- Hai người tới chơi lâu chưa? Trưa nay ở lại ăn bữa cơm bạc cùng gia đình ta nhé.
Vân Sương đón lấy ly trà nhấp một ngụm rồi mới nói:
- Ban nãy ta đến nói chuyện cùng Lưu thúc và phu lang của muội. Nhưng mọi người nói chuyện đó phải chờ muội về mới quyết được. Thật may muội lại vừa về tới nên ta trình bày lại luôn.
Nghe cách nói nghiêm túc của Vân Sương khiến Hiểu Linh có chút trú tâm hơn:
- Vâng. Ta đang nghe đây, có việc gì Vân Sương huynh cứ nói:
Vân Sương nhẹ cười:
- Chuyện là cuối tháng này ta làm lễ vu quy, đưa Tiểu Minh về nhà vợ.
Vân Sương ngừng trong giây lát khi nhìn thấy khuôn mặt vỡ lẽ xen lẫn áy náy của Hiểu Linh:
- Cuối tháng này rồi sao… Ta có nghe Tiểu Đông nhắc rồi mà thật sự bận quá, quên bẵng mất. Thật xin lỗi.
Vân Sương khẽ lắc đầu:
- Muội bận rộn ngược xuôi, ai có thể trách muội chứ. Nhưng hôm nay ta đưa Lưu Minh qua đây là nhờ cậy muội chuyện khác. Lễ vu quy, nhà gái sẽ sang nhà trai nói chuyện và thắp hương làm lễ với gia tiên xin rước rể. Nhưng Tiểu Minh từ xa tới nhà ta nhờ cậy, ta có thể lo cho đệ ấy mọi thứ nhưng lễ này thật sự không biết phải làm sao. Thê chủ của ta không còn để chủ trì, nhà cũng chỉ có nam nhân, người già trẻ nhỏ. Tiểu Minh cùng Trần tiểu đại phu cũng không thể thắp nhang lạy gia tiên Hà gia được.
- Ta suy đi tính lại, nơi này chỉ có muội quen biết tiểu Minh. Sau này đứa nhỏ về Trần thôn sinh sống cũng phải nhờ muội nhiều. Vì thế, hôm nay ta mạo muội tới đây để xin muội cho Tiểu Minh được làm lễ vu quy ở Phạm
gia, thắp hương lên bàn thờ gia tiên Phạm gia và muội thay trưởng bối đứng ra chủ trì hôn lễ cho đệ ấy. Muội nghĩ thế nào?
Hiểu Linh ngẩn người trong giây lát, không nghĩ tới chuyện Vân Sương muốn nhờ cô lại là chuyện này. Cô đứng ra thay trưởng bối gả Lưu Minh ra ngoài sao? Nếu như vậy chẳng phải hôm vu quy, cô sẽ ngồi ngang hàng với Trần bá mẫu còn gì. Cái này… có vẻ không được đúng lễ nghĩa cho lắm. Hiểu Linh bất giác nhíu mày.
Nhìn thái độ của Hiểu Linh, Vân Sương có phần lo lắng, giọng nói khẩn khoản:
- Ta biết cái này là làm khó muội rồi. Nhưng thật sự đời người chỉ duy nhất một cái hôn lễ, ta muốn cho Tiểu Minh được mọi thứ toàn vẹn. Cầu muội.
Hiểu Linh lắc đầu:
- Ta không phải không đồng ý với huynh, chỉ là ta đang nghĩ có cách nào toàn vẹn hơn không. Ta có thể đứng ra chủ trì buổi lễ nhưng ngồi ngang hàng với Trần bá mẫu bên đàng nhà gái hôm đó thì thật sự không phải phép. Ta sợ mọi người sẽ nghĩ chúng ta hạ thấp nhà gái.
Không gian trong nhà đột nhiên im lặng. Phải rồi, xét về bối phận, Hiểu Linh còn phải gọi mẹ vợ tương lai của Tiểu Minh là bá mẫu thì sao có thể ngồi ngang hàng với bà khi nói chuyện chứ. Nhà họ có thể không nghĩ gì, thông cảm cho nhưng dân làng lại chưa chắc nghĩ vậy.
Hiểu Linh bất giác nhìn lên phía bàn thờ gia tiên họ Phạm. Ánh mắt bỗng lướt qua bàn thờ họ Nguyễn… một ý tưởng lóe lên. Suy đi tính lại, Hiểu Linh mỉm cười đáp: