Tiểu Đông vùi mặt vào lồng ngực Hiểu Linh. Hai khỏa mềm mại của nàng không bị bất kỳ thứ gì bó buộc giờ phút này như mơm trớn khuôn mặt hắn. Vòng tay ôm chặt thê chủ của hắn có chút run rẩy. Hắn lúc này thực sợ. Sợ nàng sẽ vô tình đẩy hắn ra, sẽ nói hắn là kẻ không có liêm sỉ, dâm đãng không kiềm chế được. Nhưng là, hắn lại càng sợ hơn cái cảm giác khi hắn càng ngày càng lún sâu mà không biết rốt cuộc lúc nào sẽ bị thê chủ ruồng bỏ.
Trước đây, cho dù Tiểu Đông biết thê chủ không yêu thích hắn nhưng là sẽ không ruồng bỏ hắn. Bởi vì khi đó ngài ấy yêu thích thân thể hắn. Hắn có thể làm thê chủ thỏa mãn. Cho dù sau mỗi lần đó Tiểu Đông đều không chịu nổi mà ngất đi và đau đớn vài ngày. Nhưng là khi đó hắn an tâm. Hắn không cần được thê chủ yêu thích. Hắn chỉ cần nàng không ruồng bỏ hắn. Hắn sẽ tích trữ tiền bạc. Một ngày nào đó, hắn sẽ có đứa trẻ của mình. Vậy là đủ rồi.
Nhưng bây giờ, trong tay hắn có tiền, thê chủ đối với hắn lại như đệ đệ. Nàng quá tốt, gia đình cũng sẽ càng ngày càng tốt lên. Hắn lại quá vô dụng. Thê chủ ngay cả việc kia cũng không cần đến hắn khiến Tiểu Đông hoảng sợ rồi.
Hiểu Linh sững sờ trước những hành động và lời nói lớn mật của Tiểu Đông. Đây là người mà nàng quen sao? Cho dù Tiểu Đông có chút quật cường, mạnh mẽ nhưng là một hành động thân mật với cô cũng chưa từng dám làm. Ôm thân thể mềm mại trong tay làm Hiểu Linh không nhịn được nghĩ đến đôi môi mỏng hồng nhạt đáng yêu và chiếc cổ trắng ngần tinh tế. Bất giác, tay cô luồn vào áo Tiểu Đông vuốt ve nhẹ sống lưng hắn. Cảm xúc quá tuyệt vời.
Nhận thấy hành động của thê chủ làm Tiểu Đông mừng như điên nhưng cơ thể cũng bất giác căng thẳng, run rẩy. Hắn khẽ gọi:
- Thê… chủ….
Hiểu Linh vuốt ve bừa bãi lưng Tiểu Đông. Cảm giác tinh tế, mịn màng khiến đầu óc cô kêu gào: không đủ, ta muốn hơn thế. Thân thể bất giác nóng lên. Hơi thở nặng nề. Khuôn miệng khô khốc trong vô thức kiếm tìm nguồn nước. Cô cúi xuống tìm làn môi hắn, khẽ mút. Ngọt ngào, mềm mại còn hơn những gì cô tưởng tượng. Trằn trọc nhẹ nhàng tỳ, vuốt, hút lấy cánh môi đang run rẩy kia khiến đầu óc Hiểu Linh bay bổng. Chưa đủ. Cánh tay đang vuốt ve tấm lưng trần mạnh siết một cái khiến cả cơ thể nhỏ bé kia áp sát vào cô, không một khe hở. Lực đạo trên lưng khiến khuôn miệng kia khẽ mở. Đôi môi không chút do dự áp sát, tỳ chặt lên, đẩy chiếc lưỡi vào khám phá.
Tiểu Đông bị Hiểu Linh hôn đến choáng váng. Nàng nhẹ nhàng hôn môi hắn, bàn tay sờ soạng, vuốt ve lưng hắn. Thê chủ hôn quá dịu dàng, một chút đau cũng không có khiến hắn mê muội. Đột nhiên, chiếc lưỡi của nàng đột kích miệng hắn làm Tiểu Đông có chút không biết phải làm sao. Lưỡi thê chủ lúc thì bá đạo cuốn lấy lưỡi hắn chơi đùa, lúc lại rút ra liếm môi hắn, có khi lại vỗ về vòm miệng hắn. Lưỡi hắn tê dại đi vì nàng. Đôi tay ôm thê chủ không tự giác mà luồn vào áo nàng, vuốt ve theo nhịp điệu của nụ hôn ngây ngất.
Hiểu Linh không dừng lại được. Cô muốn hơn thế, cô muốn tàn sát bừa bãi thân thể nhỏ bé kia, đem hắn ăn sạch sẽ. Khẽ lật mình, đem người kia áp dưới thân. Một tia chớp lóe lên trên bầu trời cũng đủ ánh sáng cho cô nhìn. Đôi mắt nóng rực càn quét. Đôi môi kia bị cô giày vò sưng đỏ càng mê người. Nam nhân hít thở khiến cả cơ thể dập dờn lay động. Cô nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của hắn. Một bàn tay đặt nhẹ lên tay cô run rẩy nhưng cũng không có cản trở:
- Thê chủ….
Cảm giác như đang dần mở một kho báu khiến máu nóng trong người cô dâng trào. Hiểu Linh cúi xuống mút lấy đôi môi Tiểu Đông. Nhớ đến vành tai cũng là một nơi mẫn cảm. Hiểu Linh nở một nụ cười tà ác rồi di chuyển dần nụ hôn của mình. Cô liếm liếm vành tai hắn. Ngay lập tức, thân thể bên dưới như cứng lại, uốn cong lên. Hiểu Linh cắn nhẹ vành tai Tiểu Đông, mút vào, rồi đôi khi đưa lưỡi vào lỗ tai hắn càn quét. Cô thành công nghe thấy tiếng thở dốc, rên rỉ của người đang bị cô dày vò.Nụ hôn dời đến chiếc cổ tinh tế. Thật thơm ngọt. Cô không nhịn được liếm láp nó một chút, khẽ cắn một chút. Thân thể bên dưới lại run rẩy. Cô khẽ cười. Thật nhạy cảm mà. Cái áo hoàn toàn bị ném qua một bên. Bàn tay càn rỡ sờ soạng khắp nơi. Những nụ hôn nhỏ vụn kéo dài từ cần cổ xuống đến hồng anh. Một bàn tay nhẹ niết hồng anh bên trái cùng lúc với hồng anh bên phải bị khuôn miệng nào đó hút vào.
Tiểu Đông run rẩy ưỡn người hùa đón từng động tác của Hiểu Linh. Cảm giác tê dại lan tràn toàn thân thể hắn. Hắn hoàn toàn u mê rồi. Từng đợt từng đợt sóng đánh úp hắn, khiến hắn không tự chủ được rên rỉ. Hai tay lung tung cố gắng cởi bỏ áo của thê chủ. Cả người hắn cong lên khi thê chủ mút hồng anh của hắn. Cảm giác đau nhẹ mà nhiều hơn là khoái cảm run rẩy khiến Tiểu Đông há mồm thở dốc. “Ông… “ tâm trí hắn bùng nổ khi nàng cắn đầu ty của hắn day nhẹ. Ngậm… mút… cắn…. day…. Hết bên này lại chuyển qua bên khác khiến hắn không còn cách nào khác ngoài nức nở cầu xin.
Tiểu Đông thực vừa yêu vừa hận cái cảm giác này. Hắn muốn nói với nàng hắn đã sẵn sàng rồi. Nhưng lại cũng muốn nhận được nhiều hơn nữa. Từ trước đến nay, hắn còn chưa bao giờ cảm nhận được những thứ kỳ lạ như vậy đâu.
Hiểu Linh mê mẩn hôn lên từng thớ thịt của Tiểu Đông, dần dần kéo xuống bụng dưới của hắn. Hắn quá đẹp. Thân hình có chút gầy nhưng hoàn mỹ đến từng chi tiết. Chiếc cần cổ tinh tế, xương quai xanh dụ hoặc, đôi hồng anh như bông hoa đào đang nở rộ và cả chiếc eo thon mà mềm dẻo vô cùng. Cô còn muốn xem bên dưới của hắn. Không biết sẽ là quang cảnh như thế nào đây. Chiếc quần vải từ từ bị kéo xuống.
Tiểu Đông có thể cảm nhận được động tác từ tốn của Hiểu Linh. Trong bóng đêm nhưng hắn dường như thấy đôi mắt nóng rực của thê chủ đang nhìn bên dưới hắn. Khiến hắn không khỏi kích động mà càng dựng thẳng hơn. Đến rồi, rốt cuộc thê chủ cũng muốn hắn rồi. Hắn cũng muốn nàng… thực sự muốn nàng hung hăng làm hắn.