Editor: Sunie
Bóng đêm dày đặc, mọi âm thanh đều yên lặng.
Hai hắc y nam tử cầm một thanh trường kiếm quỳ xuống đất, đứng trước mặt bọn họ là một nam tử có thân hình cao lớn, toàn thân mặc y phục dạ hành màu đen, miệng và mũi bị che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa đẹp, nhưng lúc này trong đôi mắt đào hoa lại không thấy nhu tình, rét lạnh giống như một đầm nước lạnh lẽo.
"A Phong, Lâm Địch hắn vốn ham chiến, ngươi chỉ cần dẫn hắn ra bên ngoài phủ và giữ chân hắn là được. A Vũ, ngươi dẫn tám tên tinh anh gây rối ở cửa Nam, dẫn những hộ vệ khác ở trong phủ ra."
"Vâng, chủ nhân." Hai người cúi đầu lĩnh mệnh.
"Phạm Vệ Kiếm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Dứt lời, trong con ngươi như đầm nước lạnh lẽo của hắn lộ ra sát khí.
Phạm Vệ Kiếm là trưởng tử của đương kim hoàng thượng, thân phận tôn quý, đối nhân xử thế lại có phần ngốc nghếch, nhưng không ngăn nổi hấp dẫn là người được chọn cho ngôi vị thái tử. Mỗi ngày ở trước cửa phủ đều có người đến tặng lễ vật nườm nượp không dứt, người này cũng không cự tuyệt, chỉ cần đưa lễ vật đến, đều một mực nhận lấy, vì thế Phạm Vũ Công không ít lần khiển trách hắn. Hôm nay hắn lại bị răn dạy và quở mắng, buồn bực không vui, một mình uống rất nhiều rượu để tiêu sầu, say bất tỉnh nhân sự.
Lâm Địch võ công cao cường, nhưng tại sao hắn phải quyết một lòng đi theo Phạm Vệ Kiếm đến nay cũng là một bí ẩn, hắn đỡ Phạm Vệ Kiếm lên giường sau đó bay lên xà nhà nằm xuống, hắn ngủ rất nông, hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe được.
Đêm đã khuya, tiếng ngáy của Phạm Vệ Kiếm vang lên trong phòng.
"Ai?" Trong bóng tối, Lâm Địch đột nhiên mở đôi mắt ra, có tiếng bước chân trên nóc nhà!
Hắn mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên thấy một tên mặc y phục dạ hành từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn thân thủ là một cao thủ! Hắn đuổi theo người nọ, một đường từ bên trong phủ đuổi đến đường lớn ở bên ngoài, lại thấy người nọ đứng quay lưng về phía hắn, dường như đang đợi hắn. Không có ai trên đường lớn vào ban đêm, yên tĩnh đến đáng sợ.
"Ai? Lại dám tập kích phủ đệ của Đại hoàng tử vào ban đêm!"
A Phong và A Vũ là tử sĩ do Phạm Vệ Lăng huấn luyện, tự nhiên sẽ không bại lộ, hắn xoay người lại, nhìn Lâm Địch. Lúc này một trận gió lạnh quét qua, cuốn lá khô trên mặt đường lên.
"Vùn vụt ——", phi tiêu từ trên tay Lâm Địch bay thẳng về phía mặt của A Phong. Phạm Vệ Lăng có thể phái A Phong tới, hiển nhiên là võ công của hắn cùng Lâm Địch không phân cao thấp, chỉ thấy hắn ngả người ra sau, phi tiêu kia suýt nữa bay qua mặt hắn, "Bang" một tiếng đóng ở trên cửa của cửa tiệm ven đường.
Vẫn chưa kịp kinh ngạc, A Phong vừa mới đứng thẳng, một cây kiếm sắc bén đã đâm về phía hắn, hắn nhanh tay nhanh mắt, rút trường kiếm ra ngăn cản một kích chí mạng. Rất lâu rồi Lâm Địch không gặp một cao thủ như vậy, mỗi một đòn tấn công của hắn đều bị hóa giải hoàn mỹ, nhưng người nọ lại không chủ động công kích, chỉ một mực ngăn cản, cái này làm cho hắn càng thêm sốt ruột, bức thiết muốn người nọ ra tay, để chiến đấu cùng hắn...
Ở phía bên kia, A Vũ mang theo tám gã tinh anh, cố ý bị thủ vệ tuần tra ban đêm phát hiện.
"Người đâu, có thích khách! Ở cửa nam!" Một tiếng kêu gào thu hút tất cả hộ vệ trong phủ, trong lúc nhất thời tất cả đều chạy thẳng đến cửa nam, A Vũ mang theo tám gã tinh anh đọ sức cùng những hộ vệ kia.
"Phu quân! Không tốt, phu quân! Có thích khách!" Trên hành lang dài một nữ tử hơi lớn tuổi nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phòng Phạm Vệ Kiếm, không rảnh lo đến lễ nghi thường ngày, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Lại thấy phu quân của nàng là Phạm Vệ Kiếm lúc này đang bị trói gô ở trên giường, miệng bị mảnh vải lấp kín, một hắc y nhân đứng ở mép giường, trong tay cầm một thanh chủy thủ.
Nàng kêu lên kinh hãi, vừa định chạy ra ngoài cửa, người nọ ở phía há có thể để cho nàng chạy thoát, hắn ném thanh chủy thủ trong tay về phía cửa phòng, chủy thủ kia đâm chính xác vào ngực của Vương phi, nàng đau đến mức không thể phát ra âm thanh, máu tươi từ khóe miệng nàng trượt xuống, sau một lúc thì chết.
Hắc y nhân đi đến bên cạnh nàng, rút chủy thủ từ ngực nàng ra, vốn là một thanh chủy thủ sáng loáng lúc này lại dính đầy máu tươi. Phạm Vệ Kiếm vốn đang sợ hãi giờ đây lại càng hoảng loạn hơn, hắn ô ô gọi loạn, cầu khẩn hắc y nhân buông tha cho hắn, mồ hôi lạnh thấm ướt búi tóc hắn.
"Ngươi không muốn biết ta là ai sao?"
Âm thanh quen thuộc khiến Phạm Vệ Kiếm chấn động, tiếp theo người nọ kéo miếng vải đen che miệng và mũi xuống. Hắn trợn tròn hai mắt, dường như không tin vào khuôn mặt mà mình nhìn thấy.
"Ta là Tứ đệ thân ái của ngươi!" Khuôn mặt của Phạm Vệ Lăng lúc sáng lúc tối ở dưới ánh nến.
"Mẫu phi của ta vốn là một ngự y ở trong cung, được phụ hoàng sủng hạnh mới có ta, thân phận ta thấp kém, tự nhiên không xứng nhập bọn với các ngươi, mẫu phi cũng chú ý thận trọng khắp nơi, nhưng vì cái gì? Bà ấy làm thiếp phải cúi đầu khom lưng như vậy với các ngươi mà các ngươi còn không chịu buông tha cho bà!"
Trong mắt Phạm Vệ Lăng tràn ngập sát khí, giống như người đi từ trong địa ngục ra, "Ta nói những điều này chẳng qua để cho ngươi có cái chết minh bạch, ngươi, Phạm Vệ Minh, Phạm Vũ Công, một người cũng đừng mong trốn thoát."
Phạm Vệ Kiếm nghe đến tên phụ hoàng, càng hốt hoảng không chịu nổi, người này đã điên rồi, lại muốn giết hại phụ thân của mình! Hắn vừa sợ vừa tức giận, thân thể không ngừng run rẩy, ngày thường không ít lần hắn chế nhạo châm chọc Phạm Vệ Lăng, chỉ vì Phạm Vệ Lăng một lòng không cầu ngôi vị hoàng đế, cũng không tuân theo phụ hoàng, không ngờ bộ dáng quần là áo lượt kia lại toàn là ngụy trang!
Hắn nằm bò trên giường liên tục dập đầu, chỉ cầu Phạm Vệ Lăng tha cho hắn một mạng, nhưng tâm của Phạm Vệ Lăng rét lạnh, bọn họ giết hại mẫu phi của mình, dù mình là hoàng tử có địa vị cao quý lại bị làm nhục đủ kiểu, những tổn thương này sao có thể dập đầu vài cái là có thể chữa lành.
Hắn cười lạnh, chủy thủ ở trong tay lướt qua một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung, một đường sương máu phun ra từ trên cổ Phạm Vệ Kiếm, bắn tung tóe trên màn giường và người hắn...
Mẫu phi, người thấy không?Con không muốn tiếp tục làm một con kiến mặc cho người khác gây khó dễ, con phải làm người cầm đao,con phải bảo vệ người con yêu, con phải làm hoàng đế được vạn người thần phục!