Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 43: Dụ rắn ra khỏi hang, bắt ba ba trong hũ, báo thù rửa hận!



“Trời sắp sáng rồi, mau thu xếp chuẩn bị động thủ!” Trần Phong Lâm liếc mắt nhìn Phạm Vệ Thời y phục xốc xếch ở dưới đất, như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài nặng nề.

Hai tay Thẩm Uyển bị trói chặt, hai tên hộ vệ đứng ở hai bên trái phải, đẩy nàng ra khỏi phòng, chờ ra khỏi phòng mới phát hiện, trong viện đứng đầy binh lính.

Xem ra hôm nay hắn sẽ phải hành động.

Thẩm Uyển vẫn luôn bị kéo đi bên cạnh Trần Phong Lâm và Phạm Vệ Thời, bọn họ vẫn kiêng dè Phạm Vệ Lăng, nếu Phạm Vệ Lăng trở về, nàng chính là con tin để hạn chế hắn.

Đội quân đuổi thẳng vào, trực tiếp tiến vào hoàng cung, hiển nhiên nhân thủ trong hoàng cung đều đã bị đổi từ trước, bầu trời bất giác âm u, mơ hồ có chút tiếng sấm, cho dù trời đã sáng vẫn ảm đạm trầm lắng, dường như ám thị gì đó.

“Thần, tham kiến Hoàng Thượng.”

Khuôn mặt của Phạm Vũ Công đầy vẻ châm chọc ngồi dựa trên long ỷ: “Hoàng Thượng? Trong mắt ta còn có Hoàng Thượng này sao?”

“Thần không dám.” Trong miệng Trần Phong Lâm nói như vậy, nhưng lại tự ý đứng lên.

Phạm Vũ Công nhìn lão từ trên xuống dưới: “Người không nhuộm máu đã có thể bước vào tẩm điện của ta, thân mặc áo giáp, hông đeo trường kiếm. Trần Phong Lâm, ngươi còn có cái gì không dám?” Hắn dường như sớm đã đoán trước, tuy phẫn nộ, nhưng không đến mức kinh ngạc.

“Nghịch tử kia của ta đâu?”

Trần Phong Lâm gọi hướng ngoài cửa, Phạm Vệ Thời đã ngoan ngoãn đi vào.

Phạm Vũ Công thấy bộ dáng ngoan ngoãn kia của hắn, chỉ cảm thấy mình đã bị sỉ nhục cực lớn, tức khắc cảm thấy lồng ngực cuồn cuộn một hồi, sau đó miệng phun máu tươi, nhuộm đầy cả nền nhà.

Hắn cười lạnh: “Ngươi, tên nghịch tử này! Ngươi biết mình đang làm gì không? Ngươi bị quỷ mê đầu óc hả! Việt quốc ta, hiểm yếu mất ở trong tay ngươi!” Hắn càng nói càng kích động, tức giận đến mức vỗ đùi.

“Phụ hoàng…” Phạm Vệ Thời nhìn thấy Phạm Vũ Công phẫn nộ như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng áy náy không chịu nổi, quỳ xuống đất phịch một tiếng.

“Ngươi cũng biết, ta rất thất vọng!” Phạm Vũ Công lật đổ giá nến bên cửa sổ, toàn bộ cái giá theo tiếng ngã xuống.

Theo sau, phía sau giường một bóng người chậm rãi đi ra…

Lúc hai người nhìn thấy Phạm Vệ Lăng đều sững sờ, Trần Phong Lâm rút trường kiếm bên hông ra, hướng về phía Phạm Vệ Lăng đang đến gần bọn họ.

“Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta vẫn luôn ở đây…” Vẻ mặt Phạm Vệ Lăng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua vẻ mặt kinh ngạc của hai người, “Chẳng lẽ Trần đại nhân thật sự cho rằng ta đi Địch Nhung sao?”

“Ngươi… Ngươi…” Trong lúc nhất thời Trần Phong Lâm hoang mang lo sợ, bỗng nghĩ đến người của mình sớm đã khống chế cả hoàng cung, sao lại sợ một Phạm Vệ Lăng nhỏ bé, chân mày nhíu chặt giãn ra, không kiêng nể gì cười ha hả, “Ha ha ha ha ha… Chỉ bằng ngươi? Có thể chiến thắng quân đội của ta? Nơi này trong ngoài đều là người của ta! Dù cho ngươi có võ công cao cường, cũng đừng nghĩ đào tẩu!”

Phạm Vệ Lăng cười khẩy, lại đi về phía trước một bước, thanh trường kiếm sắc bén kia cách hắn chỉ một tấc, chỉ cần Trần Phong Lâm nhẹ nhàng đẩy, đã có thể lấy tính mạng của hắn. Nhưng hắn tự tin như vậy, dùng tài nghệ của hắn, mười Trần Phong Lâm đều không phải đối thủ.

“Trần đại nhân quá sợ hãi hay quá hưng phấn. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ sao?”

Trần Phong Lâm giật mình, tiếng lưỡi dao giao nhau ở bên ngoài cực kỳ chói tai. Lúc bọn họ tiến vào rất thuận lợi, gần như không xảy ra cục diện đối chiến gì, lúc này quân đội của mình lại đang chiến đấu với ai?

“Ngươi… Ngươi tính kế ta!” Trần Phong Lâm sôi gan, trường kiếm đâm thẳng về phía yết hầu của Phạm Vệ Lăng.

Phạm Vệ Lăng nhẹ nhàng quay đầu đã tránh được trường kiếm của lão, thuận thế bắt lấy tay phải cầm kiếm của lão, dùng một chút lực, khiến lão quay lưng về phía hắn, khống chế ở trước người, thanh trường kiếm kia kề ở trên cổ lão.

“Không… Không…” Trần Phong Lâm dường như cảm nhận được sát khí trên người hắn, hoảng sợ trợn to hai mắt, tóc tai có chút rối bời bởi vì ngọ ngoạy, “Cầu xin ngươi… Đừng giết ta… Đừng…”

Lời của Trần Phong Lâm còn chưa dứt, chỉ thấy máu bắn tung tóe lên không trung, rơi vãi trên mặt Phạm Vệ Thời. Phạm Vệ Thời không biết võ công, cũng chưa bao giờ thấy cảnh đẫm máu như vậy, hai chân sớm đã xụi lơ, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có. Chỉ ngây ngốc nhìn thi thể của Trần Phong Lâm ở dưới đất.

Phạm Vệ Lăng bình tĩnh xoay người, Phạm Vũ Công hiển nhiên cũng bị hù dọa, không phải vì một màn đẫm máu này, mà là hắn cũng không biết, hóa ra tài nghệ của Tứ hoàng tử của mình, Phạm Vệ Lăng lại lợi hại, giết người quả quyết như thế.

“Phụ hoàng. Trần Phong Lâm đã chết, một người đã chết trong cuộc phiến loạn này, một người khác nên xử trí thế nào đây?” Hắn hờ hững nói ra những lời này, hoàn toàn không suy xét thân phận Phạm Vệ Thời là ca ca ruột của mình.

‘Nó là ca ca của con, chẳng lẽ con cũng muốn giết nó sao?” Phạm Vũ Công cảm thấy hơi khó thở, quanh hơi thở tất cả đều là mùi máu tươi, hắn lớn tiếng tức giận mắng.

Chuyện đến bây giờ, ông ta còn muốn che chở cho nhi tử bảo bối của mình, Phạm Vệ Lăng không khỏi cười gằn.

“Từ nhỏ đến lớn, trong mắt ông đã không có ta và Vệ Ninh. Không sao, ta tự mình trưởng thành, ta cũng không oán hận ông. Nhưng! Tại sao ông lại buông tha cho hung thủ giết hại mẫu phi? Các nàng đã làm sai chuyện nhưng vẫn ngồi tít trên cao, còn mẫu phi của thì sao? Vĩnh viễn cũng không thấy được phu quân và hài tử yêu quý của bà! Nhiều năm như vậy trong lòng ông không có một chút áy náy sao?”

Phạm Vũ Công lắc đầu: “Áy náy? Áy náy có thể quan trọng hơn Việt quốc to lớn sao? Thân là hoàng đế, trước hết ta phải suy xét đến đất nước và con dân của mình!”

“Đúng, không sai. Cho nên giết các nàng, Việt quốc rộng lớn sẽ sụp đổ sao? Ông không điều khiển được quần thần của mình, cả ngày chỉ biết đùa giỡn quyền mưu! Thứ ông để ý không phải đất nước và con dân, mà chính là quyền lực của ông!” Phạm Vệ Lăng tàn nhẫn xé nát bộ mặt giả dối của ông ta, trên bầu trời sấm chớp rền vang,  mưa rơi xuống như trút nước, như là muốn cọ rửa  tường thành đầy máu tươi này.