Xe ngựa bỗng nhiên lắc lư một hồi, Thẩm Uyển không hề chuẩn bị, hoảng sợ kêu ra tiếng. Hai người lắc lư ở trong xe ngựa, một trên một dưới, lúc bên phải lúc bên trái. Côn th*t lớn đấu đá lung tung trong huyệt nhỏ, nàng ôm chặt cả người Phạm Vệ Lăng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, có lẽ là có chút sợ hãi, hoa huy*t bỗng siết chặt, hành lang chặt khít khiến Phạm Vệ Lăng sảng khoái.
“A… Uyển Uyển, nàng kẹp thật chặt, a… Ừ a…” Phạm Vệ Lăng nâng cặp mông như mật đào của Thẩm Uyển lên, chuyển động trên dưới, nhưng xe ngựa lung lay, côn th*t mất đi quy luật thọc vào rút ra, mỗi một lần đều không thể đoán trước.
“A… Lăng, thật sâu… A… Ưm a…” Thẩm Uyển ôm chặt cơ thể của Phạm Vệ Lăng, hai vú kề sát trên bộ ngực cường tráng của hắn, dồn nén cùng một chỗ.
“Thế nào? Có kích thích không?”
“Ừm… Kích… Kích thích… A…”
Xe ngựa đi qua con đường lầy lội, khiến hai người bay lên sau đó nặng nề rơi xuống.
Mỗi một lần rơi xuống, côn th*t đều đẩy đến chỗ sâu nhất, quy đầu to lớn cọ xát vách thịt ấm áp và ẩm ướt, đến chỗ sâu tỏng tử cung, hai người đều bị chuyển động kịch liệt này làm cho tình dục cuồn cuộn.
“A… Ô… Thật chặt…” Đường hành lang của Thẩm Uyển vốn chặt khít, lúc này càng kẹp chặt khiến hắn hơi đau, “Thả lỏng một chút, Uyển Uyển.”
Các tướng sĩ ở bên ngoài xe ngựa cho dù cách tấm ván gỗ thật dày cũng có thể nghe thấy tiếng thở dốc rất nhỏ, âm thanh tình cảm mãnh liệt khiến mọi người mặt đỏ tía tai, vốn muốn hỏi thị vệ có cần nghỉ ngơi không, chỉ có thể ngoan ngoãn từ bỏ.
Va chạm mãnh liệt, khiến Thẩm Uyển suýt nữa không cách nào nắm chắc bả vai của Phạm Vệ Lăng, giao phó ra quyền chủ động nàng chỉ có thể chống nửa người, phối hợp với động tác của hắn.
Cặp mắt Phạm Vệ Lăng nhìn chăm chú cơ thể hoảng loạn của Thẩm Uyển, hai vú trắng nõn trước ngực lắc lư theo, mê hoặc hai mắt hắn: “Uyển Uyển, nàng thật xinh đẹp… A…”
Côn th*t bị huyệt nhỏ của nàng bọc chặt, trong mắt thưởng thức cơ thể xinh đẹp của nàng, Phạm Vệ Lăng cấp thiết thở hổn hển, không nhịn được càng đẩy càng mạnh, cơ thể của Thẩm Uyển cũng lắc lư kịch liệt hơn, may mà ở trên mặt đường tròng trành, nếu là mặt đường bằng phẳng, xe ngựa nhất định sẽ lắc lư kịch liệt.
“Không… Đừng… Lực quá lớn, Lăng… Cẩn thận… Đừng… A ha… Đừng làm tổn thương bảo… Bảo bảo…” Phạm Vệ Lăng va chạm với sức lực quá lớn, khiến Thẩm Uyển không khỏi có chút lo lắng.
Phạm Vệ Lăng lại đắm chìm trong tình dục không cách nào tự thoát khỏi: “Uyển Uyển… Ừ a… Ô… Thật đẹp… Uyển Uyển…” Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Uyển khỏa thân, ra sức chuyển động phần eo, khoái cảm của cơ thể và da thịt trơn mềm hiện cả ra trước mắt khiến cho hắn không ngừng rên rỉ tán tụng.
“Ta không được… A ha… Lăng, ta mệt quá… Ư a… Ừm ô…” Hai bắp đùi trắng như tuyết của Thẩm Uyển vòng lấy phần lưng tráng kiện của Phạm Vệ Lăng.
Một tay Phạm Vệ Lăng xoa nhẹ mông ngọc của nàng, một tay xoa nắn nơi đẫy đà, môi lưỡi phủ trên cánh môi của nàng không chịu buông ra, quấn quýt cái lưỡi của nàng.
“Nhịn một chút, nhanh… Sắp tới rồi… Uyển Uyển…” Trong hành lang co rút mạnh mẽ, kẹp đến mức cả người Phạm Vệ Lăng đều tê dại, thiếu chút nữa đã tiết ra, hắn mạnh mẽ, nhanh chóng cắm vào rút ra, nhiều lần đều cắm cả cây côn th*t vào nơi sâu nhất.
“Lăng… Ưm a… Ta… Ta tới rồi… Ô ưm…” Thẩm Uyển cảm giác được khoái cảm mãnh liệt từ hạ thể nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng nàng không dám phát ra tiếng vang quá lớn, cắn chặt môi mình, chỉ có thể lộ ra một ít tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Ừ… Uyển Uyển… Ừ a… Chúng ta… Chúng ta cùng nhau… Ô ừm… A…” Phạm Vệ Lăng gầm nhẹ, nặng nề cắm côn th*t vào chỗ sâu nhất, bắn bạch trọc nóng bỏng vào nơi sâu nhất trong hành lang.
Trong lúc nhất thời, hai người lặng im không nói gì, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề. Phạm Vệ Lăng ôm Thẩm Uyển vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể hơi co rúm của cô.
“Có khó chịu không? Trách ta… Không nhịn được…” Nhìn bộ dáng mảnh mai của nàng, Phạm Vệ Lăng có chút hối hận.
Thẩm Uyển lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi mệt một chút…”
“Ta sẽ không chạm vào nàng nữa, nếu nàng và bảo bảo xảy ra chuyện, ta sẽ hối hận đến chết!”
Tuy nói như vậy, nhưng dọc đường đi, hắn không ít lần thao Thẩm Uyển, chỉ là mỗi lần đều khống chế lực độ, không dám dùng quá sức. Hết lần này đến lần khác, người đi theo nhất định đều đã biết, khiến Thẩm Uyển cũng không dám xuống xe ngựa…
“Đi xuống xem thử đi, phong cảnh ở đây rất đẹp.”
Thẩm Uyển chỉ dấu hôn trên cổ, tức giận chỉ trích: “Ta như vậy làm sao đi xuống chứ! Đều tại chàng!”
Phạm Vệ Lăng nghiêng đầu cười trộm, sai người lấy tới một cái mũ có mạng che mặt, lúc này Thẩm Uyển mới xuống xe ngựa.
“Phong cảnh phương Nam thật đẹp… Nên sắp đến rồi chứ?”
“Ừ… Khoảng giờ ngọ ngày mai là có thể đến rồi.”
“Chàng đi tra án tham ô của chàng, ta đi làm chuyện làm ăn nhỏ của ta, hoàn mỹ ~”
“Không được!” Bỗng nhiên vẻ mặt Phạm Vệ Lăng nghiêm túc, “Nếu có người làm nàng bị thương thì sao? Nàng phải ở bên cạnh ta, một bước cũng không rời!”
Cái miệng nhỏ giấu dưới mạng che mặt của Thẩm Uyển hơi nhếch lên, nàng thích hắn ôn nhu bá đạo.