Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 112: Linh hồn truyền thừa biến dị



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Quay trở lại vài phút trước.

Sau khi Thiên Tử Dật thành công "hack" mạch điện, bốn người lập tức tiến vào bên trong phòng chứa đan pháp.

Hai đứa nhỏ theo sát cha và ba ba, nhưng lúc nhìn thấy cảnh vật bên trong thì tính tò mò lập tức nổi lên.

Cả căn phòng tràn ngập mùi thảo dược, tuy rằng không quá nồng nhưng hai nhóc vẫn có thể ngửi được rõ ràng.

Các chai lọ thủy tinh bám đầy bụi bẩn, bên trong mỗi chai lọ đều chứa một viên đan pháp màu sắc, mỗi lọ một màu khiến cho căn phòng dù đầy bụi xám nhưng vẫn nổi bật.

Đột nhiên Thiên Sinh Tây nghe thấy một âm thanh khá nhỏ, nhóc tò mò mà lần theo âm thanh đó.

Âm thanh phát ra ở một vị trí tủ cách khá xa nơi Châu Thanh và Thiên Tử Dật đang đứng, nhóc nhìn thấy Châu Thanh mở nắp các chai lọ ra nhìn. Nghĩ một chút, Thiên Sinh Tây cũng cầm lấy một chai lọ trên tủ bỏ xuống, bởi vì âm thanh nhóc nghe thấy nằm đằng sau chai lọ ấy.

Đó là một lọ thủy tinh rất kỳ quái, nó cũng bám bụi nhưng bởi vì núp ở đằng sau cho nên cũng không có nhiều bụi dính, chỉ có một nửa phần trên của lọ thủy tinh là đầy bụi, thần phân dưới có những vết nứt rạn, sạch sẽ không bụi nhìn thấy rõ bên trong là gì.

Bên trong chứa một viên đan pháp kỳ lạ, vì sao kỳ lạ là bởi vì những viên đan pháp còn lại đều có một màu sắc nhất định, viên trong lọ thì lại không, toàn thân nó là một màu trong suốt, không nhìn kỹ còn cho rằng lọ rỗng.

Âm thanh kia đã biến mất, nhưng để lại cho Thiên Sinh Tây một viên đan pháp kỳ lạ nên nhóc cũng không để ý tới, nhóc cầm lọ thủy tinh lên xem xét.

Ngay lúc nhóc vừa cầm lọ thủy tinh rời khỏi kệ tủ, viên đan pháp trong lọ đột nhiên như vật sống mà nảy lên, rung lắc dữ dội khiến Thiên Sinh Tây giật mình, tay cầm lọ không chắc mà rơi xuống.

Một tiếng xoảng thâm thúy vang lên, viên đan pháp dùng tốc độ cực nhanh mà bay thẳng về phía Châu Thanh.

Sau đó mới có tình trạng Châu Thanh như hiện tại.

Châu Thanh lúc này vì quá đau đớn mà bất tỉnh. Mà cũng phải thôi, cảm giác kinh mạch bị hủy đau đớn thống khổ thế nào Thiên Tử Dật đã trải qua, cho dù là hắn vào sinh ra tử, bị thương thế nào cũng không thể chịu nổi, chỉ muốn có người cho hắn một nhát chết luôn, huống chi là Châu Thanh.

Lần mà hai đứa nhỏ bị hủy kinh mạch cũng vì đau mà ngất đi tận ba ngày, ba ngày ngất xỉu bên trong rừng Bão Tố mà còn toàn thân trở ra thì đúng là kỳ tích, hoặc có kẻ nào đó cố tình tạo ra kỳ tích này.

Thiên Tử Dật bất lực tuyệt vọng mà truyền quang ma pháp vào người Châu Thanh, cho dù là quang ma pháp cấp 7 cũng không thể làm được gì cho kinh mạch của cậu, hắn chỉ có thể cố gắng làm giảm đau đớn cho cậu.

Đột nhiên bàn tay khắc dấu ấn không gian của Châu Thanh sáng lên, ngay sau đó thân ảnh của Châu Thanh liền biến mất.

...

Tủm. Châu Thanh rớt thẳng xuống hồ nước duy nhất trong không gian. Nước hồ lạnh lẽo tràn vào miệng khiến Châu Thanh vốn đang bất tỉnh lại mơ hồ mà mở mắt ra.

Cơ thể Châu Thanh đang dần chìm xuống đáy hồ, cậu không biết mình vì sao lại ở dưới nước, cơn đau ở bụng quằn quại lấy đi hết chín phần sức lực của cậu, còn lại một phần yếu ớt Châu Thanh cố gắng mà bơi lên mặt nước. Nếu không sợ là cậu không chết vì cơn đau ở bụng mà chết đuối trước rồi.

Châu Thanh không biết mình đang ở trong không gian, cậu mơ hồ mà bơi vào bờ, cố gắng nhấc nửa thân trên của mình lên bờ, nửa thân dưới vẫn nằm trong làn nước lạnh lẽo nhưng cậu không hề cảm nhận được. Cơ thể cậu đỏ ửng nóng rát lên như một ngọn lửa sống, Châu Thanh nghi ngờ nếu giờ mà bỏ cậu xuống hồ băng cậu cũng không cảm thấy lạnh.

Đám Huyết Đằng đang chơi trốn tìm ở phía núi đằng xa kia nên không có để ý tình huống ở phía hồ nước.

Châu Thanh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cậu muốn tập trung sức lực của mình mà chống chịu cơn đau ở bụng.

Cũng không biết mình đang ở đâu, Thiên Tử Dật và hai đứa nhỏ thế nào.

Đột nhiên một hình ảnh hiện lên trong đầu Châu Thanh, đó chính là một đoạn kinh mạch đang bị sức mạnh vô hình nào đó thiêu đốt. Theo từng đoạn cháy rụi, mà cơn đau ở bụng càng lớn hơn, cũng nhờ vậy mà Châu Thanh mới biết hình ảnh mà cậu thấy lúc này lại là ở bên trong cậu.

Châu Thanh phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ lên, gân xanh nổi lên một cách rõ rệt trên hai cánh tay đỏ ửng đang nắm chặt gồng lên chịu đựng. Gân xanh chạy dọc hai cánh tay chạy lên phía cổ Châu Thanh mới ngừng lại.

Lúc này từ xa nhìn lại không kỹ còn tưởng Châu Thanh là một sinh vật nào đó mà cả người thì màu đỏ, trên người còn có những đường xanh ghê rợn.

Cơn đau thống khổ đánh vào thân xác cậu, cũng đánh vào linh hồn cậu khiến cơn đau gia tăng thêm nhiều lần.

Trôi qua vài phút, cuối cùng kinh mạch của Châu Thanh cũng bị thiêu rụi hoàn toàn. Đầu óc Châu Thanh mơ hồ, cậu biết kinh mạch bị thiêu rụi là gì, từ nay về sau cậu sẽ trở thành người thường, không thể luyện đan.

Nhưng cậu có thể làm được gì? Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cậu không biết vì sao mình phải chịu đựng những thứ này.

Châu Thanh mệt mỏi ngất đi, thế nhưng chỉ được vài phút cơn đau ở bụng lại tái phát, lần này so với lần trước còn đau hơn gấp mấy lần.

Cơn đau trước đó khiến Châu Thanh ngất đi, thì cơ đau lần này khiến Châu Thanh đang ngất phải tỉnh lại.

Châu Thanh đã không còn sức lực, cậu đã mất đi kinh mạch, cậu không thể luyện đan, cơn đau dày vặt, cậu lúc này chỉ muốn chết đi, chấm dứt sự thống khổ này.

Đột nhiên có ba khuôn mặt giống như đúc hiện ra trong đầu Châu Thanh, khiến cậu thanh tỉnh mấy phần.

Cậu không thể chết, cậu còn có Thiên Tử Dật và hai đứa nhỏ, cậu thật sự yêu thương ba người.

Đúng lúc này bàn tay khắc dấu ấn không gian sáng lên hiện rõ vây cá mập trên đó.

Cánh tay khắc dấu ấn vốn vô lực của Châu Thanh đột nhiên cử động, nó hướng về phía hồ nước kéo cậu xuống.

Cơ thể vô lực của Châu Thanh dưới sức kéo vô hình mà từ từ trượt xuống hồ nước.

Châu Thanh không biết xảy ra chuyện gì, cậu rất mệt mỏi, cơn đau đớn ở bụng không hề suy giảm. Nhưng cậu có linh cảm cái thứ vô hình kia sẽ không hại cậu.

Có lẽ cậu đau đến đau óc bị hỏng rồi, hiện tại cậu không có sức, nếu rơi xuống hồ khẳng định không thể bơi lên lại được, cứ như vậy bị nước hồ lạnh lẽo mà nhấn chìm.

Tủm. Cơ thể Châu Thanh hoàn toàn chìm xuống mặt hồ, dòng nước lạnh lẽo bao phủ lấy cậu, như là đang nâng niu một thứ dễ vỡ, nhẹ nhàng mà đỡ lấy như sợ Châu Thanh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Dưới tác động của nước hồ, cơn đau đớn ở bụng đã giảm đi phần nào, nhưng cũng chỉ phần nào mà thôi, ít nhất trong phần Châu Thanh vẫn chịu được.

Kỳ quái chính là Châu Thanh thế mà lại có thể thở dưới nước.

Kinh ngạc này đến kinh ngạc khác liên tục kéo đến, còn không để Châu Thanh tiếp thu, trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh bên trong cơ thể mình.

Kinh mạch vốn đã bị thiêu đốt không còn một mảnh thế mà lại đang từ từ chậm rãi khôi phục lại.

Châu Thanh khó có thể tin được, kinh mạch bị hủy, không có Kinh Mạch Đan làm sao có thể khôi phục lại được?

Nhưng kinh mạch của cậu đang thật sự khôi phục lại.

Kinh mạch của cậu là do Linh hồn truyền thừa hệ mộc biến thành. Nguyên chủ không có ma pháp nên cậu ta không thể nào có kinh mạch. Sau khi Châu Thanh xuyên đến đây, để thích ứng với thế giới mới, nó liền biến thành kinh mạch, trở thành thứ mà người ở thế giới này gọi là ma pháp.

Vì vậy khi kinh mạch của cậu bị thiêu đốt, không như người bình thường đau đớn thể xác, mà linh hồn Châu Thanh cũng bị hao tổn đi, cơn đau nhận được gấp mấy lần người bình thường.

Dòng nước lạnh lẽo chui vào miệng Châu Thanh, chậm rãi đi xuống cổ họng làm mát cơ thể cậu, một ít thì chạy tới nơi kinh mạch đang khôi phục, thấm vào kinh mạch, kinh mạch nóng rát lập tức êm dịu mát lạnh, mà tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn mấy phần.

Cứ như vậy trôi qua vài tiếng, kinh mạch của Châu Thanh đã hoàn toàn khôi phục trở lại, mà cơ thể cậu cũng khỏe hơn.

Đợi đến lúc ngồi trên bờ Châu Thanh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà làm thế nào cậu có thể từ dưới nước bơi lên bờ cậu cũng không biết, cậu không có ký ức nào như vậy.

Châu Thanh ngơ ngác mà nhìn mặt hồ lấp lánh, không có gió, nước hồ tĩnh lặng nằm yên đấy để Châu Thanh nhìn.

Châu Thanh đưa tay đặt lên bụng mình, mộc ma pháp truyền vào cơ thể kiểm tra thân thể, hai mắt cậu mở to.

Kinh mạch đã hoàn toàn khôi phục như trước.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên không phải chỉ có thể, cậu phát hiện mình từ cấp 5 sơ cấp thành cấp 6 trung cấp lúc nào không hay. Hơn nữa ma pháp của cậu hình như có gì đó thay đổi.

Cậu đưa tay ra, từ trong tay cậu phóng khúc gỗ, khúc gỗ rơi xuống lăn vài vòng trên mặt đất.

Châu Thanh: "..."

Cậu rõ ràng biết được hệ mộc không có khả năng tạo hình ma pháp, những người sở hữu hệ mộc chỉ có thể luyện đan, trồng pháp thảo, đánh đấm đều là nhờ vào yêu thú.

Không như ở thế giới trước của cậu, tuy là đan sư nhưng cũng là tu luyện giả, chiêu thức công kích đều có thể dùng được.

Hai mắt Châu Thanh lóe lên, cậu thử đập tay xuống đất, ngay lập tức từ dưới mặt đất trồi lên những thân cây to lớn, mà trên thân cây còn có gai nhọn.

Châu Thanh hưng phấn, cậu búng tay một cái, một số gai nhọn trên thân cây vậy mà lại có hoa nở ra.

Hoa năm cánh đỏ rực, nụ hoa màu vàng, từ trong nụ hoa tản ra mùi hương dịu dàng.

Châu Thanh lập tức thu hồi ma pháp, tuy rằng nhìn bông hoa kia không có gì nhưng thật ra mùi hương của nó lại có độc gây chết người.

Châu Thanh thử thêm một vài chiêu thức, phát hiện những chiêu thức đời trước cậu dùng đều có thể sử dụng được, thông qua mộc ma pháp biến dị này.

Có điều tu vi trước kia của Châu Thanh tương đối cao, với cấp bậc hiện tại của cậu một số chiêu thức còn không dùng được, nhưng như vậy Châu Thanh cũng đã thỏa mãn.

Cậu đã có năng lực để bảo vệ mình, có năng lực bảo vệ những người mình yêu thương.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Cá: Có ảo ma quá không nhỉ? Cá thấy thụ khá yếu vì vậy muốn buff cho bạn ấy một chút, cũng chỉ có thể nghĩ ra như vậy(。•́︿•̀。)