Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 140: Tấn công Trùng tộc(3)



Dưới sự góp mặt của Trùng Vương, thế trận dần được bảo toàn, hơn nữa còn có xu hướng đảo ngược.

Trùng Vương ra trận, các trùng thú như được gia tăng sức mạnh, tinh thần sợ hãi biến mất, con nào con nấy hùng hùng hổ hổ nhào lên mà cắn xé con mồi.

Chẳng mấy chốc xác người lại nhiều thêm một phần.

Thiên Tử Dật thành công xâm nhập xuống hầm giam cầm của trùng tộc, nhờ có Cố Nguyên Thành ở trên náo loạn mà khu vực hầm không có mấy con trùng canh gác, Thiên Tử Dật nhanh chóng giết những con cản đường mình.

Ở tầng đầu tiên, lòng giam trống trãi, Thiên Tử Dật nhanh chóng lướt qua đi xuống tầng thứ hai.

Lúc này hắn ngửi thấy mùi máu tanh cùng với tiếng gào thét đầy đau đớn.

Thiên Tử Dật cẩn thận ẩn mình, ở tầng hai có tất cả mười lòng giam như tầng một, nhưng khác một chỗ mười lòng giam này đều có người bên trong, số lượng mỗi lòng giam là khoảng mười người.

Thiên Tử Dật nhíu mày, những tù nhân này không bình thường, trên người bọn họ đều là vết thương, hơn nữa lở loét rất ghê tởm, nhưng tất cả bọn họ đều không để ý tới mà tất cả đều ngơ ngác nhìn vào một khoảng không nào đó, cứ như là một cái xác không hồn.

Tiếng la hét ở cuối hành lang vọng lên rất thảm thiết, mà những tù nhân lại không phản ứng dù chỉ một chút.

Thiên Tử Dật cẩn trọng đi qua, hắn nhìn vào lòng giam hòng tìm được bóng người mà mình muốn.

Nhưng hắn đã phải thất vọng.

Càng đến gần cuối hành lang, Thiên Tử Dật càng cẩn thận, hắn loáng thoáng nghe được những tiếng đánh chém, âm thanh cười khoái chí.

Cuối hành lang có một ngã rẽ, tại đó có một căn phòng sắt đóng kín, tiếng la hét đánh đập là từ đó phát ra.

Phía trước không có trùng thú canh gác, Thiên Tử Dật định mặc kệ mà tiến xuống tầng ba để nhanh chóng tìm Châu Thanh, nhưng rốt cuộc tiếng la quá thảm thiết cũng với tiếng cầu cứu, hắn không thể làm ngơ được.

Cửa sắt đóng lại, nhưng không khoá, Thiên Tử Dật dùng lực mở nó ra. Cửa sắt vang lên tiếng két chói tai, người bên trong cũng phát hiện ra hắn.

Phía bên trong là một phòng tra tấn với đủ thứ dụng cụ, một thiếu niên bị bốn xiềng xích trói lại ở chính giữa phòng, cả người cậu ta bị treo lơ lửng, trên người đều là máu, những vết thương cũ chưa kịp lành mà chảy ra cả mủ dịch, phía dưới đất cậu ta cũng là một vũng máu lớn, nhìn cậu ta không khác gì vừa mới tắm bằng máu xong.

Người thiếu niên nhìn thấy Thiên Tử Dật, cậu ta cố gắng dùng sức lực còn lại của mình để cầu cứu, "Cứu tôi!"

"Kẻ nào cả gan phá cuộc vui của ta!" Kẻ phát ra tiếng cười thoả mãn chính là một con trùng thú, cũng là con trùng thú hành hạ người thiếu niên kia.

Thiên Tử Dật không nói hai lời, hắn đưa tay lên, một tia sét bén nhọn xuất hiện trong tay, hắn phóng tia sét chuẩn xác vào đầu con trùng thú, cái đầu nó lập tức bị tí sét thiêu rụi đến nổ tung.

Thiên Tử Dật đi lại gần người thiếu niên, hắn dùng kiếm cắt đứt bốn dây xiềng xích, lại đặt cậu ta xuống đất, dùng ma pháp ánh sáng chữa trị cho cậu ta.

Lúc này Thiên Tử Dật phát hiện, người thanh niên bất chợt cứng đờ cả người, hai mắt cậu ta vô hồn nhìn hắn, cậu ta không nói gì, mặc cho Thiên Tử Dật có hỏi cái gì cũng không trả lời, tình trạng y như những người ở bên ngoài.

Thiên Tử Dật khó hiểu, rõ ràng lúc cậu ta cầu cứu hắn, ánh mắt cậu ta rất có sự sống, bây giờ lại như một con rối biết thở vô hồn đang cận kề cái chết.

Vết thương của người thiếu niên rất nặng, hắn lại không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể sơ cứu qua tình trạng nguy kịch không còn nguy hiểm xong liền mặc kệ cậu ta ở đó.

Thiên Tử Dật rất kinh ngạc trước sự sống của người thiếu niên này, đúng hơn là tất cả những tù nhân bị giam, bọn họ đều bị thương, đa số đều rất nặng nhưng bọn họ vẫn có thể chịu đựng được.

Trải qua chuyện của Phùng Cửu Lâm, Thiên Tử Dật đã đoán được phần nào tình trạng của người thiếu niên, có lẽ cậu ta đã bị ký sinh, nhưng có vẻ như so với tình trạng của Phùng Cửu Lâm thì lại khác một chút.

Thiên Tử Dật tiếp tục đi xuống tầng ba, trên đường hắn lại gặp thêm vài con trùng thú, có vẻ như tin tức ở phía trên đã truyền xuống cho nên bọn chúng có vẻ như gấp gáp.

Thiên Tử Dật xử lý bọn chúng nhanh gọn lẹ.

Tới xuống tầng ba cũng là tầng cuối cùng. Tầng ba khác biệt với tầng một và hai, một hành lang trống trải, chỉ có duy nhất một lòng giam ở phía cuối, mà bên trong lại không có một bóng người, vừa nhìn liền biết đó là nơi đặc biệt.

Đã đi hết các tầng giam nhưng lại không thấy bóng dáng của Châu Thanh đâu, trong lòng Thiên Tử Dật càng ngày lo lắng, hắn như muốn phát điên lên đập phá mọi thứ để có thể tìm ra cậu.

Đúng lúc này Thiên Tử Dật cảm nhận được sát khí phía sau mình, hắn xoay người đưa thanh kiếm chắn ngang ngực.

Một cái sừng to lớn mạnh mẽ đâm vào Thiên Tử Dật, may mắn hắn phản ứng kịp đỡ lấy. Thiên Tử Dật bị cái sừng đánh lùi về sau mấy bước.

Còn chưa xong, chủ nhân của cái sừng liền đánh tới, liên tục dùng cái sừng đâm vào những điểm chí mạng trên người Thiên Tử Dật.

Thiên Tử Dật không thua kém mà đỡ lấy toàn bộ đòn tấn công đó, cái sừng rất mạnh mẽ, dù va chạm lớn như vậy vẫn không sứt mẻ gì.

"Thanh kiếm tốt đấy!" Trùng Bọ Hung lên tiếng, nó căm hận mà nhìn Thiên Tử Dật, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, "Đó là thứ đã giết chết Trùng Công Chúa đúng chứ?"

Thiên Tử Dật:...

Thanh kiếm Thiên Tử Dật đang cầm là một trong những thanh bảo khí, nếu không chỉ sợ dưới đòn tấn công áp lực mạnh mẽ từ Trùng Bọ Hung đã sớm gãy.

Thiên Tử Dật hiện tại là pháp sư cấp 8, không hẳn các hệ của hắn đều cấp 8 nhưng để đối đầu với Trùng Bọ Hung như vậy là quá đủ.

Thấy Thiên Tử Dật không trả lời, hận thù trong Trùng Bọ Hung càng bùng cháy, nó giận giữ hét lên, rồi dùng cái sừng đáng tự hào của mình đâm vào Thiên Tử Dật: "Tên khốn khiếp, ta sẽ không tha cho ngươi."

Thiên Tử Dật lần này không đỡ lấy đòn tấn công đó nữa, hắn nhảy lên không trung để né.

Rầm. Trùng Bọ Hung mất đi mục tiêu, nó đâm sầm vào lòng giam, khung sắt liền biến dạng.

Trùng Bọ Hung đánh hụt, nó gào thét lên, sức mạnh như được gia tăng.

"Ồn ào!" Thiên Tử Dật ném xuống một quả hắc hoả cầu, ngọn lửa nóng rực cùng sự ăn mòn bóng tối khiến cho song sắt tan chảy ngay trong nháy mắt.

Trùng Bọ Hung vẫn đang gào thét, không biết là vì đau đớn từ ngọn lửa hay vì sự phẫn nộ của bản thân.

Thiên Tử Dật đáp xuống mặt đất, ngay lập tức từ phía ngọn lửa đen cháy bùng vụt ra một bóng dáng đâm thẳng vào hắn.

Thiên Tử Dật trở tay đưa kiếm lên đỡ nhưng lực tấn công rất mạnh, hắn liền bị Trùng Bọ Hung đánh bay xa đi.

Hành lang chật hẹp, ngọn lửa của Thiên Tử Dật nóng rực thiêu đốt không ít không khí, cả tầng giam như chìm trong biển lửa với hơi nóng mãnh liệt.

Trùng Bọ Hung không bỏ qua, lúc Thiên Tử Dật bị đánh bay đi trên không, nó dùng tốc độ nhanh nhất làm thêm một cú hút trên không.

Bởi vì đang ở trên không, Thiên Tử Dật cũng không có nhiều tư thế phòng thủ, hắn đưa tay chạm vào tường hành lang, ngay lập tức một cột đá từ tường hành lang phóng ra ngăn chặn tầm nhìn của cả hai.

Trùng Bọ Hung không quan tâm, nó điên cuồng lao tới, dùng cái sừng công phá cột đá, cột đá ngay lập tức vỡ tan nát.

Thiên Tử Dật chậc một tiếng, hết cách, hắn chỉ có thể đưa kiếm lên chắn ngang.

Trùng Bọ Hung không khoan nhượng đâm thẳng vào Thiên Tử Dật, vì đang trên không không có chỗ tựa, Thiên Tử Dật bị đánh bay đập mạnh về phía tường, nơi cầu thang dẫn tới tầng hai.

Ầm. Lực đập rất mạnh, bức tường va chạm với Thiên Tử Dật bị nứt ra từng rảnh, những vụn đá nhỏ lộp bộp rơi xuống.

Thiên Tử Dật ngã xuống, hắn phun ra một ngụm máu.

"Đứng dậy!" Trùng Bọ Hung khinh thường nhìn Thiên Tử Dật đang chật vật dưới đất, nó chết nhạo: "Có vẻ như ngươi so với lúc trước yếu hơn rất nhiều."

"Ngọn lửa của ngươi quá yếu, nó không thể xuyên qua bộ giáp của ta."

Trùng Bọ Hung ngoài cái sừng có sức tấn công vượt trội ra thì nó còn có một cơ thể cứng rắn, muốn xuyên thủng nó là điều rất khó khăn.

"Ta vẫn không hiểu tại sao một kẻ như vậy lại có thể giết được cô ấy." Trùng Bọ Hung không thể tin người mình yêu lại bị giết bởi Thiên Tử Dật.

"Muốn biết không?" Thiên Tử Dật đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì–" Chưa dứt lời, bóng dáng Thiên Tử Dật lập tức biến mất, ngay sau đó thân ảnh hắn liền xuất hiện ngay bên dưới Trùng Bọ Hung, hắn dùng chân đá ngang khiến Trùng Bọ Hung ngã xuống.

Ngay lúc Trùng Bọ Hung mất thăng bằng, Thiên Tử Dật không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ phía trên, hắn lạnh lùng nhìn Trùng Bọ Hung: "Nếu thêm tia sét vào không biết bộ giáp đó có chịu nổi không nhỉ?"

Thanh kiếm rực cháy ngọn lửa màu đen, bên ngoài ngọn lửa còn có những tia sét tím bao bọc xung quanh.

Trùng Bọ Hung có cảm giác, bộ giáp của hắn không thể chịu nổi đòn này.

Ngọn lửa này so với lúc nãy còn khủng khiếp hơn kết hợp cùng với sự ăn mòn của bóng tối khiến uy lực của ngọn lửa được gia tăng, tia sét của lôi gia cố thêm cho ngọn lửa khiến ngọn lửa càng thêm mạnh mẽ dữ dội.

Thanh kiếm của Thiên Tử Dật lúc này dường như có thể xuyên thủng mọi thứ.

Thiên Tử Dật cắm thanh kiếm xuống người Trùng Bọ Hung, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy lan khắp cơ thể nó.

Trùng Bọ Hung gào thét, lần này thật sự là vì đau đớn, Thiên Tử Dật đứng trên người nó, hắn như đang cưỡi trên ngọn hắc hoả, ánh mắt tàn nhẫn đến lạnh người.