Chu Thực không rảnh chú ý những thứ khác, tâm niệm chỉ có bảo bối mà lúc gần đi Lục Phong đã nói.
Thời Mộ cũng tương đối hiếu kỳ, bốn con ma nghèo kiết xác chỉ số thông minh không cao này có thể để lại bảo bối gì?
Sau khi mò mẫm lẻn vào ký túc xá, Thời Mộ mở đèn bàn loại sạc pin cạnh giường lên, ánh đèn màu cam chiếu sáng phòng ký túc nho nhỏ, cô khom lưng nằm nhoài người xuống đất, đưa tay lục lọi ván giường.
“Mộ ca, thế nào, có đồ gì không?” Chu Thực đứng ở phía sau, mong đợi chà chà tay.
Phó Vân Thâm cởi quần ra, liếc hai người kia: “Này, đi ngủ.”
Hành xác hơn nửa đêm sắp mệt chết rồi, cậu chẳng muốn cùng bọn họ chơi cái trò tìm bảo bối nhàm chán kia.
“Thâm ca cậu tránh ra, chắc chắn là ở dưới giường của cậu đấy.” Nói xong, Chu Thực ngăn Phó Vân Thâm mới chỉ cởi quần được một nửa.
“Móa.” Phó Vân Thâm thầm mắng, hít sâu, bất đắc dĩ ngồi trên giường Thời Mộ.
Trên giường cô có một mùi thơm, giống hệt mùi trên người cô, Phó Vân Thâm không kiềm được mà hít sâu nhiều lần, hoàn hồn cậu cảm thấy hành động này của mình vô cùng biến thái, nhướng mày, đứng dậy cởi quần ra gấp ngay ngắn đặt trên tủ đầu giường, sau đó cầm đồ ngủ đi thay.
Chu Thực vẫn còn đang chổng mông tìm kiếm dưới giường, cậu đá đá lưng Chu Thực, giọng không kiên nhẫn: “Có thể cút ra không, tôi buồn ngủ rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN) “Tìm thấy rồi!” Tiếng nói kích động của Thời Mộ khiến Phó Vân Thâm giật mình.
Quay đầu lại, cậu thấy Thời Mộ cầm một cái bao màu đen vẻ mặt mừng rỡ: “Ghê thật đấy, dùng băng dán dính vào phía trên ván giường, còn giấu rất sâu, không trách được lâu vậy mà không ai phát hiện.”
Mặt cô cọ dưới đất nên hơi bẩn nhưng ánh mắt lại sáng ngời, lấp lánh như vì sao. Thật ra Phó Vân Thâm rất khó chịu với dáng vẻ cười tươi của cô, hiện má lúm đồng tiền nhỏ, trông cứ ẻo lả nhìn rất gay, dù là đồng tính, đoán chừng cũng nằm dưới.
Thời Mộ xắn tay áo và lau bụi bẩn trên mặt, lòng đầy mong đợi đặt cái bao ở trên bàn, Chu Thực xoa xoa tay tiến tới: “Gì đây gì đây, mau mở ra xem thử đi.”
“Được được được.” Thời Mộ không dám chậm trễ, xé cái bao ra, bên trong có một cái hộp nhỏ, bên ngoài được gói lại, phía trên còn dán một tờ giấy, chữ viết có chút xốc xếch.
[Xin chào các em ở phòng 415 tương lai: Bọn anh là học trưởng hiện tại của phòng 415, ở cái nơi chết tiệt thật mẹ nó nhàm chán, để ăn mừng các em sắp nghênh đón kiếp sống ba năm bi thảm này, nhân đây bọn anh có chuẩn bị một món quà, xin nhận lấy.]
Món quà?
“Mẹ ơi, có phải là tiền không!” Chu Thực càng thêm kích động.
Thời Mộ lườm cậu ta một cái: “Dáng dấp cậu xấu xí, mà nghĩ lại đẹp ghê cơ.”
Nói xong, mở cái hộp kia ra.
Bộp.
Một món đồ màu hồng rơi ra, phía trên còn dán nhãn, rất hiển nhiên món đồ này là hoàn toàn mới, chưa từng có ai mở ra. Chẳng qua là hình dáng có chút kỳ quái, giống như là... cái mông? Hoặc như là cái ly uống nước.
Thời Mộ nhìn trái phải mà lòng rối rắm, cô nhìn vào miệng ly: “Ly nước hả? Kiểu cái mông rất độc đáo.”
“Xì.”
Vừa mới dứt lời, Thời Mộ nghe thấy Chu Thực và Phó Vân Thâm đều cười.
Cô rất không hiểu được: “Hai cậu cười gì.”
“Há a ha ha ha ha ha ha ha.” Chu Thực ôm bụng, cười vô cùng lớn.
Đuôi mày đáy mắt của Phó Vân Thâm cũng như đang mỉm cười, cậu nhẹ nhàng nói: “Ừ, ly nước, nếu cậu lấy dưới giường ra, vậy cho cậu dùng.”?
Người này nói chuyện sao cứ âm dương quái khí thế nào ấy... ?
“Ha ha ha ha ha há há.” Chu Thực vẫn đang cười, điên cuồng vỗ lên mặt bàn.
Cậu gây ra tiếng động quá lớn khiến các phòng ngủ khác cực kỳ bất mãn.
“Đám chó 415, bọn bây có thể yên lặng một chút không! Hơn nửa đêm không ngủ được nên đi tìm ma phá chơi hả?!”
“Phó Vân Thâm ông già nhà mày, đừng tưởng rằng mày thắng A1 thì muốn làm gì thì làm! Bọn này cũng không dễ chọc đâu!”
“415 rác rưởi, có phải bọn bây đang chơi mạt chược với ma không đấy!”
“...”
Chu Thực tức quá, gân cổ lên bắt đầu mắng: “Qua đây, để ông mời cháu ông lên tiếng, xem ai nói nhiều hơn, heo mẹ ngủ với mày đấy à!”
“Chu Thực, mày là một thằng nịnh chó [1], nịnh chó hai bàn tay trắng có hiểu không! Cũng khó trách nửa đêm mày không ngủ được, tao quên, nửa đêm chó cũng đâu có ngủ được!”
[1] Nguyên văn 舔狗(liếm cẩu): là một từ mạng, nó được sử dụng để mô tả cách làm hài lòng đối phương khi biết rằng đối phương không thích mình và không có thiện cảm gì.
“Con bà nó chứ.” Chu Thực cởi giày ra đang định đi ra ngoài.
Phó Vân Thâm kéo lại: “Câm miệng, im lặng.”
Chu Thực chỉ ra bên ngoài, tủi thân: “Bọn họ mắng tôi.”
“Cháu ngoan.” Thời Mộ giơ tay lên sờ sờ đầu cậu: “Đêm hôm khuya khoắt đừng nên gây chuyện ầm ĩ, ly này cho cậu, uống nhiều nước nóng.”
Ánh mắt kia vô cùng hiền lành.
Chu Thực nhìn cái ly lắc đầu, đẩy cho Thời Mộ: “Mộ ca giữ đi, tôi muốn gà nhà mình được nghỉ ngơi.”
“...”
“... Gì?”
Chu Thực nén cười: “Đây, đây là âm đạo giả, Mộ ca chưa từng thấy qua à.”
Âm... Âm đạo giả?
Thời Mộ sửng sốt, “soạt” nhanh chóng nhét đồ chơi này vào tay Phó Vân Thâm cách đó không xa.
Cô là một hoàng hoa đại khuê nữ, sao có thể từng thấy loại đồ chơi này, dù có xem qua không ít ảnh, nhưng... là người thật thực hành, ai còn dùng loại công cụ này chứ.
Thời Mộ rất xấu hổ xoa xoa vành tai ửng đỏ, giả vờ bình tĩnh: “Trong cái hộp kia dường như còn có gì nữa đó, tôi đi xem một chút.”
Xoay lưng với hai người kia, Thời Mộ lấy ra một cái USB 2T từ trong hộp.
“Đây là gì?”
Thời Mộ lắc đầu: “Không biết, nếu không cậu gắn vào máy tính xem thử đi?”
Cô đang ăn xài cần kiệm để dồn tiền mua máy tính.
Chu Thực có chút buồn rầu: “Máy tôi hết pin rồi, không sạc kịp, Thâm ca dùng của cậu đi, xem thử đồ chơi này.”
“Không cho.” Phó Vân Thâm rũ mắt, trên tay vuốt vuốt cái âm đạo giả.
“Cho đi mà, đừng nhỏ mọn như vậy.”
Phó Vân Thâm hừ lạnh: “Lỡ cái này có virus thì sao, không muốn.”
Cũng đúng, lai lịch USB này không rõ, lỡ có virus thì không dễ xơi rồi.
Kim giờ đã chỉ số 1, Thời Mộ xoa xoa mắt, nhét USB vào ngăn kéo bàn: “Tôi rửa mặt ngủ, ngày mai còn phải đi học.”
“Đợi đã.” Sau lưng, Phó Vân Thâm cất giọng đùa cợt: “Trước khi ngủ không bắn, hả?”
Lưng Thời Mộ cứng đờ: “Bắn ông nội cậu.”
Phó Vân Thâm cười khẽ hai tiếng, vứt âm đạo giả xuống giường, kéo chăn trở mình chợp mắt.
Sau khi rửa mặt, Thời Mộ buồn ngủ lên giường nằm.
Sắp chìm vào giấc ngủ thì bên tai vang lên giọng nói rõ ràng của Phó Vân Thâm: “Thời Mộ.”
Phó Vân Thâm không hiểu, gia đình Lục Phong hài hòa, cha hiền mẹ thương, vì sao lại muốn đi tự tử. Nếu cậu có gia đình tốt, cha mẹ dịu dàng, nhất định, nhất định sẽ không đi lên con đường như vậy.
Có thể tồn tại, sẽ gặp nhiều khó khăn.
Có thể hạnh phúc... lại càng khó khăn hơn. Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ dụi dụi mắt, chậm rãi trở mình, cô mở mắt ra nhìn thiếu niên giường bên kia, cẩn thận nói: “Phó Vân Thâm, cậu nhớ nhà phải không.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Cậu rất lạnh nhạt, kéo chăn lên, đắp qua hơn nửa cái đầu, “Ngủ, ngủ ngon.”
Ánh mắt Thời Mộ đảo quanh, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, bò đến bên giường cậu, từ từ kề sát vào tai cậu, cố ý đè thấp giọng, thong thả êm ái nói: “Nói xem làm sao cậu biết đó là âm đạo giả, Phó Vân Thâm, có phải cậu từng dùng qua rồi không?”
Phó Vân Thâm cau mày, kéo chăn che kín.
Thời Mộ cười khẽ hai tiếng, cầm âm đạo giả rồi kéo chăn của cậu: “Ài ài ài, cậu em, cậu làm thử cho tôi xem phải dùng thế nào đây, không thể phụ lòng của học trưởng nha.”
Thời Mộ tiếp tục quậy cậu: “Đừng xấu hổ nữa, tôi còn không biết sử dụng đồ chơi này thế nào đây này, cậu dạy tôi đi chứ.”
Động tác của cậu ngừng lại.
Đang lúc Thời Mộ hoang mang chuyện gì xảy ra thì hai cánh tay săn chắc của thiếu niên đưa ra ngoài, cậu kéo cổ tay Thời Mộ lại, lúc cô còn chưa phản ứng kịp thì đã bị thiếu niên đè xuống chiếc giường mềm mại.
Sao trăng dìu dịu, Phó Vân Thâm đè trên người cô, đôi mắt tỏa sáng.
Đôi tay có khớp xương rõ ràng của Phó Vân Thâm giữ chặt tứ chi cô, vẻ mặt cười như không cười: “Hả? Cậu nói cậu muốn biết phải sử dụng thế nào à?”
Cậu dựa sát vào, nụ cười vô cùng không tốt: “Cậu chắc chắn muốn tôi dạy cậu sao?”
“...”
“... ...”
Toi... toi rồi.
Thời Mộ nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào kia mà không biết phải làm sao, có phải cô chơi quá trớn rồi không?