Trên phi hành khí, Liên Kỳ Quang dựa bên cửa sổ không chút chớp mắt nhìn đám người tới lui xuyên qua những kiến trúc bằng kim loại, từng thấy sự phồn hoa cùng rộng rãi của Lam tinh, giờ nhìn thấy một tinh cầu nhỏ bé lại náo nhiệt như vậy thì cũng khá ngạc nhiên.
“Đó đều là cư dân bản địa có của Bất Lạc tinh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phía sau ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, mở miệng giải thích.
“Không có xe à?”
“Bất Lạc tinh không thể so với Lam tinh, chẳng qua chỉ là một tinh cầu biên giới nho nhỏ, vì thế người dùng xe huyền phù rất ít. Hơn nữa, đây là biên giới, phải luôn đề phòng thể biến dị, không người nào dám tùy tiện ra ngoài. Bọn họ, phần lớn đều sinh ra ở Bất Lạc tinh, cơ hồ cả đời cũng chưa từng rời khỏi đây.”
“So với thời tận thế vẫn hạnh phúc hơn nhiều.” So với thời kì tận thế chỉ toàn bóng tối, nguy cơ rình rập bốn phía kia thì đây đã là thiên đường.
“Chưa từng được trải nghiệm kiếp nạn ba ngàn năm trước, không ai có thể đánh giá được những năm đó đen tối thế nào.” Tri thức của nhân loại bị giới hạn trong những văn tự khô cằn, không tự trải nghiệm, nhân loại không thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng khi đó.
“…” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, liếc mắt nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Hạ Hầu Thiệu Huyền, mấp mé miệng không nói thêm gì.
Phi hành khí một đường lao vun vút, ước chừng nửa giờ thì bắt đầu chậm rãi ngừng lại.
“Boss, tới rồi.” Máy truyền tin vang lên giọng Trọng Mục.
Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu nhìn xuống lòng ngực, Liên Kỳ Quang vốn đã hơi buồn ngủ cũng chầm chậm mở mắt.
“Mệt à?”
“Ân.” Rầu rĩ gật gật đầu.
“Đi thôi, trở về ngủ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, nắm lấy tay Liên Kỳ Quang.
Cửa phi hành khí mở ra, Liên Kỳ Quang cố mở mắt, mơ mơ màng màng tùy ý để Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm tay mình dẫn đi, loạng choạng đi ở phía sau, vài lần đập phải tấm lưng cứng rắn của Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Nhìn Liên Kỳ Quang gục gặc đầu hệt như gà mổ thóc, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền ẩn ẩn mang theo ý cười.
Xuống phi thuyền, một cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt, Liên Kỳ Quang rùng mình, đầu óc vốn mơ mơ màng màng nhất thời cũng thanh tỉnh không ít.
“Chào! Chị! Dâu!” Âm thanh chỉnh tề vang vọng đất trời, chấn động làm đầu óc Liên Kỳ Quang vang ong ong.
Liên Kỳ Quang ngốc ngốc ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn một đám nam nhân mặc quân trang màu đen bên dưới, đầu óc thoáng chốc không kịp xoay chuyển.
…
“Chị dâu thực đáng yêu~”
“Thực ngoan a! Thực muốn mua một nhóc như thế về nhà! !”
“Đứa nhỏ này vẫn còn là vị thành niên đi?”
“Chậc chậc! Nhỏ như vậy, Boss thực không biết xấu hổ mà!”
…
Này là suy nghĩ trong lòng của đám quân nhân.
“Chuẩn bị! !” Một tiếng gầm lớn, tựa như tiếng sấm. Ngay sau đó tiếng hát gào thét thảm thiết vang vọng khắp quân doanh, xoay mòng trên không trung, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Hảo hảo một khúc quân ca lại bị cả đám bọn họ rống tới đỏ mặt tía tai, nứt đá xuyên mây, long trời lở đất.
‘Này là sao vậy?’ Liên Kỳ Quang ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng mặt nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, thấy mặt đối phương lúc này đã đen như mực.
Khúc quân hành kết thúc, mấy ngàn quân nhân đồng loạt nghiêm.
‘Răng rắc!’ Chỉ nghe một trận tiếng súng lên đạn, mấy ngàn quân nhân rút súng, dùng tư thế tiêu chuẩn theo sách giáo khoa nâng súng lên đạn.
Hạ Hầu Thiệu Huyền thấy vậy thì biến sắc, không nói hai lời, đột nhiên đưa tay ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, đôi tay to lớn bịt tai cậu lại.
‘Đùng đùng đùng…’ Tiếng súng vang dội khắp Bất Lạc tinh, chấn động đến ù cả tai. Viên đạn bay vút lên bầu trời hình thành một trận mưa đạn vàng chóe, liếc mắt nhìn qua thực làm lòng người kinh sợ.
‘Soạt!’ Thu súng, nghiêm, động tác nhất trí, đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, âm thanh to rõ, đinh tai nhức óc.
“Hoan nghênh chị dâu tới thị sát Bất Lạc tinh, thiếu tướng đại nhân uy vũ khí phách, hết thảy đều tốt, không có thói hư tật xấu. Xin chị dâu minh xét!”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Chào, chào mọi người.” Mặt than nâng tay lên, lờ mờ chào lại theo nghi thức quân đội.
Hạ Hầu Thiệu Huyền nghiêm mặt, đưa tay nắm lấy tay Liên Kỳ Quang kéo xuống, ánh mắt lãnh liệt quét mấy ngàn quân binh, âm thanh phát ra răng rắc rớt xuống vụn băng.
“Tất cả! ! Sân huấn luyện! Chạy không chết thì đừng trở về!”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền phát hòa làm cả đám quân nhân choáng váng, này là sao? Cãi nhau với vợ à? ?
“Cút hết đi! !” Khí thế trên người không chút lưu tình phóng xuất ra ngoài, nhất thời mọi người chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, cả người run run, không nói hai lời liền co cẳng bỏ chạy.
“Rõ! !”
Mấy ngàn quân binh vốn tập kết lập tức giải tán, một trận bụi mù bốc lên, sân tập vốn chật kín nháy mắt trống lốc đìu hiu.
“Bọn họ, không thích tôi à?” Liên Kỳ Quang nâng gương mặt đang vùi trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền lên, khô khan hỏi.
“Bọn họ chỉa sủng về phía tôi.” Chỉ tay về phía bãi sân trống rỗng, nghiêm mặt nói.
“… chúng có bệnh ấy!” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang đi vào trong quân doanh, trong lòng bắt đầu mưa rền gió dữ.
Đám nhóc này, muốn chết mà! !
Nhóm quân binh còn đang nghiên cứu nhân sinh ở sân huấn luyện cảm thấy cả người run lẩy bẩy, con đường trước mặt là một mảnh hắc ám a
Liên Kỳ Quang bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm về tới phòng, sau khi buông cậu xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền xoay người đi ra ngoài. Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn theo hướng đối phương rời đi, cởi giày, chui vào trong ổ chăn của Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền ra ngoài không bao lâu đã quay lại, nhìn một cục tròn trong ổ chăn thì bước chân hơi khựng lại, ánh mắt xẹt qua một mạt ôn hòa.
“…” Liên Kỳ Quang kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu bù xù.
“Vợ, uống cái này đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xách Liên Kỳ Quang ra, săn sóc đưa qua một túi nước màu đỏ.
“Cái gì vậy?”
“Bất Lạc tinh khác với Lam tinh, uống thuốc này đi, bằng không sẽ cảm thấy khó chịu.”
Nhìn chất lỏng màu đỏ trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nhíu mày, ánh mắt rõ ràng lộ ra không thích.
Đưa tay nhận lấy, Liên Kỳ Quang khẽ nhắm mắt lại, ực một phát uống hết. Mùi vị chua xót pha lẫn với cay đắng lan tràn trong khoang miệng, sắc mặt Liên Kỳ Quang biến đổi, ‘rốp’ một tiếng, cắn ống hút.
“Vợ à, cái này không thể ăn đâu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền căng cứng, vội vàng rút ống hút trong miệng Liên Kỳ Quang ra, vừa tức vừa buồn cười.
“Khó uống như vậy à?” Thấy gương mặt vẫn luôn bất biến của Liên Kỳ Quang nhăn thành một đoàn, dùng sức căn chăn nhai nhai, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc mềm mượt của cậu.
“Khó uống, so với vị thịt người còn khó chịu hơn.” Liên Kỳ Quang rầu rĩ đẩy cái tay đang cầm ống hút của Hạ Hầu Thiệu Huyền qua một bên.
“Nói ngốc gì đó, em từng ăn thịt người sao mà biết?”
“…” Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, gương mặt vùi dưới chăn tối sầm, khóe môi hơi mím, trầm mặc không nói.
“Không có.” Im lặng hồi lâu, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, gương mặt đã không còn biểu tình.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lãnh tĩnh, bàn tay vốn đang xoa tóc Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, trầm mặt nhìn vào ánh mắt cậu, không bỏ xót mạt ảm đạm chợt lóe trong đáy mắt đối phương.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên cúi thấp người, cắn lên đôi môi khẽ nhếch của Liên Kỳ Quang.
“Ngô…” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mờ mịt mở to hai mắt.
Răng nanh Hạ Hầu Thiệu Huyền nhẹ nhàng day nghiến môi Liên Kỳ Quang, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu chậm rãi di động, để cậu ngã xuống giường, bản thân thì đè áp lên.
“Ngô, khó chịu.” Liên Kỳ Quang nhíu mày, đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, lầm bầm.
“Vợ à, anh rất nhớ em.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thấp giọng thì thầm, không thể thỏa mãn với đôi môi Liên Kỳ Quang, bắt đầu chậm rãi xâm nhập, tiến công chiếm đóng thành trì, đẩy sâu phút triền miên này.
Bàn tay to mạnh mẽ đảo qua cổ Liên Kỳ Quang, chậm rãi mò vào trong quần áo, có chút thô bạo xé mở.
Càn quét trong khoang miệng mềm mại của Liên Kỳ Quang, vị đắng chát nhàn nhạt theo nụ hôn này lan tràn trong miệng, Liên Kỳ Quang thấp giọng ngâm khẽ, hai tay vô lực rũ xuống, ánh mắt ướt át lộ ra vô thố cùng mê mang nồng đậm.
Nụ hôn của Hạ Hầu Thiệu dời khỏi môi Liên Kỳ Quang, bắt đầu dời qua má, cằm, từng chút từng chút di động xuống dưới, ở cổ cùng xương quai xanh của Liên Kỳ Quang không ngừng để lại ấn ký ám muội.
“Thiệu Huyền, khó chịu…” Âm thanh mềm mại ấm ách đầy hấp dẫn vang lên khe khẽ bên tai Hạ Hầu Thiệu Huyền. Liên Kỳ Quang bất an vặn vẹo thân mình, da thịt lộ ra ma xát lên thân thể đối phương, mang tới lửa nóng bừng bừng cùng cảm giác vội vàng xao động.
Chính là ngay khoảnh khắc này Hạ Hầu Thiệu Huyền nháy mắt thanh tỉnh, cúi đầu nhìn bé con dưới thân, quần áo hé mở, những vết hôn đỏ hồng chi chít trải rộng trên làn da trắng nõn, con ngươi đen láy mê mang ướt át, mờ mịt nhìn mình.
Nhìn Liên Kỳ Quang như vậy, hạ thân Hạ Hầu Thiệu Huyền căng cứng, một luồng nhiệt thổi quét toàn thân, làm anh muốn đá lí trí qua một bên. Chính là, anh biết mình không thể, bảo bối của anh còn quá nhỏ, sẽ làm cậu bị thương mất.
“Thiệu Huyền…”
“Vợ à, ngủ đi.” Đè nén cuồng bạo cùng tàn sát trong cơ thể, Hạ Hầu Thiệu Huyền cẩn thận vì Liên Kỳ Quang chỉnh lý lại quần áo, đắp chăn.
“Chính là tôi muốn ra ngoài chơi.”
“Trước nghỉ ngơi đã, ngày mai sẽ mang em đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ấn một nụ hôn lên môi cậu, không ở lại thêm nữa, cơ hồ có chút chật vật rời đi.
“Anh đi đâu?” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền phải rời đi, Liên Kỳ Quang mở miệng gọi lại.
“Anh, anh còn chút việc, em ngủ trước đi, chốc nữa anh sẽ quay lại.” Dứt lời, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền vội vàng rời đi.
Nhìn cánh cửa bị Hạ Hầu Thiệu Huyền đóng sầm lại, Liên Kỳ Quang tràn đầy nghi hoặc.
Giật giật thân mình, muốn kéo tấm chăn bị Hạ Hầu Thiệu Huyền trùm kín xuống, chính là đột nhiên phát hiện một điều làm hành động của cậu khựng lại.
Liên Kỳ Quang yên lặng xốc chăn, cúi đầu nhìn xuống.
Trầm mặc hồi lâu, sau đó vói tay vào trong sờ sờ, tựa hồ muốn xác định gì đó.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Kỳ Quang sửng sốt từ trong ổ chăn bò dậy, từ trong không gian lôi máy tính ra, vẻ mặt nghiêm nghị mở máy, tìm mục giải đáp thắc mắc.
Sau đó gõ…
“Tiểu kê kê không mềm xuống phải làm sao bây giờ?”