Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 33: Có Con?



Thanh Lam dậy từ sớm, thông thường cô không ngủ quá 7 giờ. Những đêm nào mệt quá hoặc ngủ muộn quá thì cùng lắm là 8 giờ cô đã dậy. Giờ giấc sinh học của cô vốn là như thế rồi. Cô xuống bếp toan chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Hu hu hu.

Lam ngạc nhiên. Tiếng gì vậy? Cô không nghe nhằm chứ?

Hu hu hu.

Tiếng khóc vang lên không dứt, cô chắc chắn bản thân mình không nghe nhầm. Đây là tiếng khóc trẻ con. Đứa trẻ khóc rất to, rất dữ dội. Lam khó hiểu vô cùng, cô đặt miếng sandwich mới cắt dở trên tay xuống. Bắt đầu truy lùng xem tiếng khóc từ đâu phát ra. Thanh Lam mới bước đi mấy bước, cô phát hiện ra trước cổng nhà có một đứa trẻ. Tay nó bị trói chặt trên thanh cửa nhà.

Cô hốt hoảng chạy ra ngay.

Đó là một bé gái nhỏ xíu, tầm khoảng 4-5 tuổi, quần áo cũ mèm nhàu nhĩ. Đứa trẻ thấy sự xuất hiện của Lam. Bé hoảng sợ khóc to hơn. Cố gắng thoát khỏi chiếc dây thừng trói tay cô bé vào thanh cửa. Bé càng cố chạy, dây thừng càng cứa vào cổ tay sưng đỏ lên đồng thời cánh cửa cũng lung lay kêu rầm rầm.

Thấy phản ứng của cô bé này. Thanh Lam đè bẹp hết mới suy nghĩ khó hiểu trong đầu, vội vàng lên tiếng trấn an: "Đừng hoảng... đừng hoảng... chảy máu tay đó."

"Hu hu hu." Cô bé nức nở, vẫn cố gắng vùng vẫy như muốn chạy trốn khỏi nơi đây ngay tức khắc.

Lam nhanh tay gỡ dây thừng cột tay cô bé ra, cổ tay nhỏ xíu đỏ bừng lên. Bé gái vừa được tháo dây thừng, nhóc chạy lấy hết sức bình sinh chạy đi. Miệng không ngừng kêu lên: "Hu hu hu... mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ An... đừng bỏ An mà..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thanh Lam ngơ ngác 2 giây, sau đó cô tức tốc đuổi theo nhóc con kia. Mặc dù không hiểu cái quái quỷ gì đang diễn ra. Nhưng một đứng trẻ chạy rong trên đường thế này rất nguy hiểm.

"Nhóc con, em đứng lại đó!" Cô co giò chạy theo.

Bé gái nhỏ chân tay ngắn ngủn, chạy chẳng được bao xa đã bị Lam tóm lại. Nó khóc toáng lên nằng nặc cầu xin Lam buông ra.

"Cô ơi... cô buông con ra... con phải đi tìm mẹ... hu hu hu... mẹ bỏ con rồi, mẹ bỏ An rồi!"

Cô chỉ biết ôm đứa nhỏ thật chặt không cho nó chạy đi, trong lòng âm thầm xâu chuỗi lại mọi chuyện. Đứa trẻ bị cột vào thanh cửa nhà, lúc tỉnh dậy luôn miệng nói bị mẹ bỏ rơi. Tình huống này... Thanh Lam chạnh lòng, cô nhẹ giọng.

"Nhóc ngoan nhé, mẹ chỉ gửi con ở tạm nhà cô thôi. Ít bữa nữa mẹ đến đón con mà, ngoan theo cô về nhà được không?"

Đứa trẻ không vùng vẫy nữa, nó ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt tròn xoe ngấn nước, giọng nói non nớt run rẩy.

"Có... có... thật không cô?"

Cô chỉ biết chua xót gật đầu, sau đó nói thêm: "Thật, mẹ bận mấy ngày nên... gửi con sang nhà cô ở tạm thôi. Mẹ còn nói khi nào mẹ về sẽ mua đồ chơi cho con. Nhóc con nín khóc đi, mẹ biết mẹ sẽ lo lắng đó."

Đứa trẻ nín bặt, chỉ còn dám thút thít nho nhỏ. Hoàn toàn không dám khóc lóc vùng vẫy nữa. Có lẽ cô bé nghe được mẹ sẽ lo lắng thế nên mới cố nén khóc. Thanh Lam cụp mắt giấu đi niềm thương cảm, cô nở miệng cười tươi rồi bế cô bé lên: "Theo cô về nhà nhé!"



"Dạ." Cô bé ngoan ngoãn đáp, hốc mắt đỏ ửng, hàng mi ướt nhẹp. Cơ thể nhỏ xíu run lên bần bật. Đây là cái cớ duy nhất cô bé có thể bám vào. Tin tưởng rằng mình không phải là đứa trẻ bị ruồng bỏ. Mẹ chỉ là... có việc bận thôi.

Thanh Lam bế đứa trẻ quay trở về nhà, đặt nhóc lên chiếc sofa mềm mại tại phòng khách. Cô không yên tâm trong lòng, thế nên chạy ra ngoài đóng chặt cổng lớn lại. Tránh cho nhóc con này chạy ra đường. Lam trở vào trong, mang ra một cốc sữa.

"Ngồi ở đây uống sữa đợi cô một lát nhé."

Đứa trẻ thấy ly sữa nóng trên tay Thanh Lam, hai mắt bé sáng rực gật đầu lia lịa. Hai tay nhỏ đón lấy cốc sữa, ngấu nghiến uống ngon lành.

Lam xót xa quá, cô không dám nhìn thêm. Vội vàng phi thẳng lên lầu tìm Bách Tùng.

"Tùng ơi! Anh dậy mau đi! Tùng ơi!" Cô vừa gọi vừa gõ ầm ầm vào cửa phòng anh.

Rất nhanh sau đó cửa phòng hé mở. Anh vẫn còn ngái ngủ, đôi mày rậm cau lại.

"Chuyện gì nữa đây?" Mới sáng sớm có chuyện gì mà gào thét ầm ầm thế kia.

Cô hoảng quá, vừa thở gấp vừa nói: "Chúng ta... chúng ta có con rồi!"

"Cái gì cơ?"

_______________________

"Tôi nhặt được cái này ngoài cổng."

Bách Tùng vừa nói vừa đẩy tờ giấy nhăn nhúm đến trược mặt cô. Ban nãy bị Lam dọa sợ phát khiếp. Hóa ra là nhặt được bé nhỏ ở trước nhà. Tùng vội vàng xuống cổng kiểm tra một lượt, xung quanh vắng tanh không một bóng người.

Thanh Lam không vội đáp lời anh, cô ngó ra chiếc sofa đặt ở phòng khách. Cô bé uống sữa nóng xong đã lăn ra ngủ từ lúc nào.

"Cái gì đây?" Lam nhỏ giọng.

Anh hất mặt nói với cô: "Đọc đi."

Cô nhìn anh đầy nghi hoặc, sau đó vội vàng mở giấy nhăn nhúm ra. Dòng chữ xiêu vẹo to đùng đập ngay vào mắt cô. Lam khó khăn đọc từng chữ.

Bé tên Nguyễn Phương Bình An, 6 tuổi. Cô chú làm ơn chăm sóc bé giúp tôi. Tôi không đủ khả năng nuôi cháu bé. Cả đời này đội ơn cô chú, kiếp sau xin được làm trâu làm ngựa trả ơn hai người.

Tay cầm thư của Lam run lên, cô lấy tay che miệng lại. Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ chứng kiến chuyện này trong đời. Một người mẹ trút bỏ máu mủ, đứt ruột ruồng bỏ đứa con do chính mình sinh ra. Cô bất giác hướng về phía sofa, đứa trẻ nhỏ xíu đang ngủ say sưa. Lam lại đưa mắt nhìn Tùng, mắt anh hơi cụp xuống. Có lẽ anh đã đọc thư này rồi. Vì nội dung thư đứt ruột như thế, anh không dám nói ra. Sợ bé An vô tình nghe thấy được.

"Chúng ta phải làm sao đây?" Cô khẽ thốt lên. Lam hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cô ngơ người.

"Tìm mẹ đứa trẻ, trả con lại cho cô ấy. Hành động cạn tình cạn nghĩa này tôi không chấp nhận. Bé An 6 tuổi rồi, không phải trẻ sơ sinh. An nhớ rõ gương mặt mẹ mình. Con bé sẽ sốc lắm." Mọi thứ trên đời đều có lý do của nó và anh sẽ chấp nhận bằng nhiều cách khác nhau. Duy chỉ có trút bỏ tình nghĩa này, Bách Tùng không thể chấp nhận được.

Họ không cảm thấy đau đớn khi phải bỏ con ra đi sao? Trói cô bé trước cửa nhà như thế mà dứt áo ra đi. Mỗi đêm nằm ngủ có thấy toàn án lương tâm phán xử án tử cho mình không?



Nghĩ đến đây Bách Tùng càng tức giận hơn, hành động này quá vô trách nhiệm.

"Đi check camera." Anh lạnh lùng nói, sau đó phi thẳng lên lầu.

Cô muốn gọi với lên bảo anh đợi như hằng ngày, nhưng bé An đang ngủ, cô đành nín thinh phóng theo.

Bách Tùng ngồi ngay vào bàn làm việc, anh thao tác nhanh như chóp. Loáng một lát, sáu ô hình chữ nhật lập tức hiện ra.

"Em nghĩ người mẹ sẽ ra tay từ nửa đêm trở đi." Cô kéo ghế ngồi ngay bên cạnh anh.

Bách Tùng lại không nghĩ như thế, anh nói: "Nửa đêm tôi có xuống lầu lấy nước, ngoài cửa vẫn không có ai. Có lẽ đoạn 12 giờ mới có người đến."

"Vậy tra từ 1 giờ sáng đi." Lam đáp.

Anh không nói gì thêm, tay vừa gõ vừa kéo chuột. Ô camera ghi hình hiện ra khung giờ 1 giờ sáng. Trước cửa nhà vẫn không có ai, anh thêm mỗi đoạn 15 phút nữa. Nhưng vẫn không thấy. Mãi đến khung 4 giờ sáng, trên màn hình mới xuất hiện một người phụ nữ ôm đứa bé đang ngủ say.

"Đây rồi, chỉ có thể là bà ta." Lam thốt lên, tay chỉ vào màn hình.

Tùng tăng tốc độ để đoạn ghi hình diễn ra nhanh hơn, khi trông thấy người đàn bà nọ ôm bé An đến trước cổng rõ ràng. Anh phóng to màn hình. Lam ngồi kế bên nghía mắt nhìn theo.

Nhìn cỡ nào cũng không thể nhìn rõ được gương mặt bà ta. Bởi, bà ta trùm kín mít, ngay cả tay cũng không để lộ. Trên gương mặt chỉ để lộ đôi mắt.

"Phóng to lên một chút đi, em muốn xem đôi mắt."

Bách Tùng trầm ngâm làm theo lời cô, anh phóng to đôi mắt. Người đàn này có đôi mắt vấn đục, đỏ hoe. Đuôi mắt có một nốt ruồi đen. Trói bé An xong, bà ta lập tức chạy đi không ngoái đầu lại.

"Tàn nhẫn quá!" Cô thốt lên, đặt con mình nằm ngoài trời như thế sau đó dứt khoát chạy đi. Không một cái ngoảnh đầu. Cô quay đầu hỏi anh: "Bây giờ phải làm sao đây?"

Anh không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Tạm thời để cô bé ở lại đây. Chúng ta tìm lại mẹ cho bé An."

Gia đình anh là nhà tài phiệt thứ thiệt, tiền bạc không thiếu. Anh có thể làm cha của bé An, Lam có thể trở thành mẹ hiền. Nhưng Tùng muốn phương án này chỉ nằm trong tình huống xấu nhất. Tiền bạc hay một cặp cha mẹ mới. Đều không bì được với một người mẹ thân sinh. Anh muốn biết rốt cục người mẹ kia là người như thế nào, có thể nhẫn tâm bỏ con đi mất như thế.

Lam thở dài, bỏ đi rồi có muốn nhận lại không? Cô chạnh lòng, đứa trẻ này 6 tuổi mà nhìn cứ như 4-5 tuổi thôi. Gầy yếu quá, lúc ở với mẹ ruột có lẽ cũng không được chăm sóc ra hồn. Trong thâm tâm Thanh Lam rất muốn nhận nuôi bé An. Song, ngày nào đó cô sẽ biến mất khỏi nơi này. Con bé sẽ lần nữa mất mẹ. Một nỗi đau nếm trải hai lần, con bé xứng đáng được hạnh phúc hơn.

Một tay bàn lớn khẽ đặt lên tấm lưng gầy của Lam. Động tác dịu dàng vuốt ve, khiến thứ trong lồng ngực bất giác chững lại. Thanh Lam ngạc nhiên quay phắt sang nhìn Bách Tùng.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy sự kiên định, giọng nói trầm trầm.

"Đừng lo lắng, bé An sẽ về với mẹ nhanh thôi."

Cô ngẩn người, vô thức gật đầu. Chẳng hiểu vì sao lúc này, Bách Tùng mang đến cho cô một sự yên tâm nhất định. Anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô. Bão tố cũng trở thành gió thoảng nhẹ nhàng.