''Vượt cạn, chị trở về từ cửa tử. Ôm đứa con nhỏ xíu đỏ hỏn trong lòng. Chị còn nhớ rõ ngày hôm đó... tim chị đập mạnh lắm. Mấy năm trời không rơi giọt nước mắt nào. Vậy mà hôm đó chị khóc... khóc nhiều lắm, chị cứ như được chào đời một lần nữa vậy. Nó nhỏ lắm, chị ôm nó vào lòng, nghe được nhịp tim của đứa trẻ hòa vào nhịp tim của chị làm một. Đó là lần đầu tiên chị cảm thấy mình hạnh phúc, gánh trên vai trọng trách thiêng liêng." Thảo khó khăn giơ hai tay lên làm động tác đón con vào lòng, ánh mắt sáng lấp lánh tựa như sâu trong bể khổ, cuối cùng chị cũng bắt được một tia ấm của riêng mình.
"Chị đặt tên đứa trẻ là Bình An, mong nó có một đời vui vẻ, yên bình. Cảm nhận hạnh phúc cuộc sống thay chị... Nhưng mà... hức..."
Thảo thở gấp, nước từ khóe mắt tuôn trào, chảy dài trên đôi gò máu gầy gò. Lam ngồi bật dậy vuốt vuốt lồng ngực Thảo. Biết Thảo đang kích động nhưng cô chẳng biết phải làm sao. Câu chuyện của Thảo khiến Lam có cái nhìn khác về đời.
"Chị... hức... chị vô dụng quá... chị không có tiền... ngay cả tả và sữa cũng không có tiền mua. Sau sinh sức khỏe xuống dốc, chị không có học thức... thứ chị rành rọt nhất là làm tình. Chị lại quay về làm gái kiếm tiền nuôi con."
"Ngày thoa lên mặt lớp phấn dày cộm, ôm cái nón bảo hiểm cũ rích ra đường, gió đêm lành lạnh... lúc đó chị hận lắm. Hận mình bẩn thỉu, hận mình không xứng làm mẹ, hận mình vô dụng. Nhưng nghĩ đến con đói khát ở nhà, chị không thể không làm... Lắm lúc chị nhận ra, đến cuối cùng chị chỉ là một con điếm... một con điếm đèo bòng..."
Thảo khó khăn ngước mắt nhìn Lam, "Bé An biết được nó có người mẹ cặn bã thế này... chắc là nó tủi nhục lắm."
Thảo và bác Đức thay nhau che giấu chuyện này, che giấu chuyện Thảo làm gái. Bé An vẫn luôn nghĩ rằng mẹ bé là một người đi làm lương thiện. Mặc dù mẹ có bận nhưng vẫn luôn yêu thương em. An còn quá nhỏ để hiểu hết thế giới tăm tối ngoài kia.
"Bé An sẽ không bao giờ nghĩ như thế, dù chị có làm bất cứ nghề nào. Chị vẫn là mẹ bé An. Là hình mẫu tốt đẹp nhất trên đời mà bé nhận được. Thế nên em tin rằng bé An sẽ hiểu." Một đứa trẻ ngoan như An, chắc chắn sẽ có ngày nhóc hiểu được. Không phải bất cứ ai cũng có quyền lựa chọn. Có những số phận hay hoàn cảnh nào đó từ khi xuất hiện đã phải chịu ràng buộc, họ có quyền lựa chọn. Nhưng sự lựa chọn chỉ có một. Họ bắt buộc phải chọn chúng.
Thảo cố gắng kéo ra một nụ cười, "Cảm ơn em... lần đầu thấy em và cậu trai ấy. Chị đã nghĩ ngay đến một gia đình học thức, hạnh phúc. Suy nghĩ trao lại bé An cho ai có kết quả ngay. Ba người sẽ trở thành một gia đình nhỏ ấm áp... giống hệt như gia đình nhỏ chị thường mơ tới..."
"Lam... chị biết mình không còn được bao lâu... chị có một thỉnh cầu, em giúp chị nhé..."
Thảo nói rất chậm, càng nói càng hụt hơi. Thanh Lam biết rằng tới thời khắc này. Chị đã quá yếu rồi, có phẫu thuật cắt bỏ tế bào ung thư cũng vô ích.
Lam không thể từ chối thỉnh cầu của chị Thảo, cô gật đầu: "Chị cứ nói đi."
Ngọc Thảo khó khăn vươn tay, chị ấy chậm rãi chạm nhẹ vào đỉnh đầu mình, yếu ớt vuốt vuốt. Bàn tay thô ráp chạm phải da đầu trơn nhẵn. Thảo lặng thinh rất lâu, sau đó chị mỉm cười rất tươi.
"Thứ bảy tuần sau là sinh nhật bé An, từ trước tới giờ, chị chưa từng chụp một bức ảnh ra hồn nào với bé An cả. Trước khi chị mất, chị muốn lưu lại một vài bức ảnh làm kỉ niệm. Khi chị xuống suối vàng, ngẩng đầu lên nhìn dương thế, trông thấy bé An quên mất gương mặt của chị... chị... sẽ đau lòng lắm."
Trên gương mặt Thảo vẫn nở nụ cười đẹp như chiều tà hoàng hôn. Thế nhưng khóe mắt đã tuôn trào dòng lệ ấm, ướt đẫm hai bên gối. Bôi nhòa đi nụ cười rạng rỡ. Gió chiều thổi bay tấm rèm cửa sổ, Thảo mỉm cười dịu dàng: "Em mua giúp chị một bộ tóc giả nhé, chị không muốn tấm ảnh cuối cùng của hai mẹ con sẽ khiến An đau đớn cả đời vì cái chết của chị... chị muốn mỗi lần nhìn di ảnh của chị, An đều thấy chị cười rất tươi, rất hạnh phúc, chẳng hề có một chút đau đớn nào."
"Em... giúp chị nhé!"
Câu vừa dứt, Thảo đã không kiềm được tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Đến phút này chị không muốn kìm nén nữa. Muốn khóc thật to, bất cứ ai khi đối mặt với cái chết cũng phải phát sợ. Họ sợ người thân yêu trên dương gian phải đau khổ. Sợ cảnh chia ly âm dương không tương phùng.
Bàn tay Thanh Lam siết chặt muốn bật máu... nỗi lòng của người mẹ đáng thương này cô hiểu. Nhưng không hiểu rõ được như Thảo. Song, trong tận đáy lòng Lam cũng phát lên cơn đau âm ĩ. Đau như cắt xét ruột thịt. Lam như một người qua đường đứng bên cửa tử nhìn Thảo chuẩn bị bước qua. Cô bất lực không biết tìm cách nào cứu được Thảo. Bởi sống chết có số, duyên kiếp này đã tận. Có cố cách mấy cũng không cãi được ý trời.
"Chị dưỡng bệnh cho thật tốt đi, đừng nghĩ bừa."
Nói xong hốc mắt Lam đỏ hoe, Lam đứng dậy bước thật nhanh ra ngoài. Nếu cô khóc trước mặt chị Thảo sẽ càng khiến chị suy sụp hơn. Cứ thản nhiên như bệnh tình chẳng hề nghiêm trọng. Lạc quan được phút nào hay phút đó.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Thảo vẫn hướng theo hướng Lam đi không rời mắt. Bờ môi trắng bệch khẽ mấp máy.
"Đội ơn em. Kiếp sau nguyện làm trâu làm chó trả nợ ân tình này."
__________________
Thanh Lam nhờ bác Đức chăm sóc Ngọc Thảo đêm nay, cô bắt xe về nhà. Trong đầu Lam ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ. Taxi đã dừng trước cửa nhà. Lam lững thững bước xuống.
Bách Tùng đang xem hoạt hình cùng An và Bảo, có cả Lâm nữa. Ba người đàn ông khi thấy Lam quay về mỗi người một tầng cảm xúc. Lâm lên tiếng: "Chị dâu về rồi."
Bảo không có ý kiến gì chỉ nhìn thoáng qua rồi xem hoạt hình tiếp, dạo gần đây không có thứ gì thu hút được hắn ngoại trừ Mỹ Anh.
Bách Tùng cũng nhìn Lam, đêm nay cô trông chừng Thảo bệnh viện, tại sao bây giờ lại quay về nhà rồi. Chẳng lẽ Lam bệnh ư? Mới lúc chiều còn thấy vui vẻ, khỏe khoắn mà.
"Mệt à?" Tùng hỏi.
Thanh Lam không đáp, cô chỉ lắc đầu rồi nhẹ giọng gọi: "Bé An."
Bé An lập tức nhảy xuống sofa, chạy đến trước mặt Lam.
"Dạ!"
"Đêm nay bé An ngủ với cô nhé."
Bé An vui vẻ gật đầu, sau đó nó lại nói: "Và cả chú Tùng nữa nha cô, chú đẹp trai hứa đêm nay sẽ cho An ngủ chung rồi ạ."
Thanh Lam ngước mắt nhìn Bách Tùng, cùng lúc đó anh cũng đang chăm chú nhìn Lam. Hai ánh mắt chạm nhau, Tùng vội tránh mắt đi. Anh chẳng hiểu vì sao mình phải tránh, nhưng mỗi lần chạm mắt thế này, lồng ngực trái lại nhộn nhạo.
"Tối nay hai anh chị ngủ cùng phòng đi, em sang ngủ với Bảo còn Thúy ngủ với Mỹ Anh là được rồi. Không làm phiền anh chị nữa đâu. Mẹ mà biết em chen ngang thế này, mẹ mắng em chết mất." Sơn Lâm cười toe toét nói
Mấy qua một người đi sáng đi chiều về người kia thì ngược lại. Thế nên hai người không có cùng phòng. Mãi đến hôm nay mới có dịp phân chia đau đầu một lần nữa. Lần này Lâm đứng ra chia.
Bách Tùng không ý kiến gì, anh im lặng xem như đồng ý. Người còn lại trợn mắt nhìn Lâm. Sắc mặt xấu đi hẳn.
"Sao mày không ngủ với người yêu đi, ngủ với tao làm cái gì? Mày tính làm gì tao?" Bảo trừng mắt nhìn Lâm.
"Sao em ngủ với người yêu bỏ anh được, mấy ngày qua anh ngủ với người lạ phải ngủ dưới đất rồi. Nay anh em mình ngủ cùng giường cho khỏe thân." Lâm thản nhiên đáp, anh ta hoàn toàn không nhận ra sự tức giận của Bảo.
"Tao thích ngủ dưới đất, mày đừng có phá tao." Bảo cau có.
"Trời ơi! Vậy dễ rồi. Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đây còn người yêu em thì ngủ với Mỹ Anh. Vậy là xong mà. Đừng làm phiền vợ chồng anh hai nữa."
"Mày... mày..." Bảo tức nghẹn họng, năn nỉ mãi mới được chung một phòng với Mỹ Anh. Mới có mấy ngày đã bị khứa này phá hỏng. Hắn đánh mắt nhìn thằng bạn mình. Mong được anh cứu.
"Người ta thân con gái, mày bớt phiền đi. Tối ngủ với Lâm."
"Hai đứa mày đừng có gọi tao là anh em nữa!" Bảo trừng mắt liếc cả Tùng và Lâm.
_____________
Có lẽ đêm nay là đêm yên bình nhất từ khi Thanh Lam và Bách Tùng gặp nhau đến giờ.
Lam nằm trong, Tùng nằm ngoài, bé An nằm giữa. Nhìn ba người bọn họ không khác gì một gia đình nhỏ cả. Bầu không khí chìm vào yên lặng. Hai kẻ già đầu không ai mở miệng nói với ai câu nào. Bé An ngây thơ, nào quan tâm đến không khí ra sao. Nhóc nằm giữa vui vẻ thốt lên: "Giống quá! Giống quá!"
"Giống gì thế?" Bách Tùng khó hiểu hỏi.
Hai mắt bé An sáng như sao nhau, bé thích thú: "Giống một gia đình nhỏ An hay thấy trên tivi nhà ông Đức á. Nếu An có cha, chắc chắn cũng sẽ được ngủ gia đình thế này nè."
Câu nói vô tư này khiến Lam và Tùng không khỏi chạnh lòng. Lam thở dài trong lòng, cô xoay người ôm bé An. Dịu dàng vuốt ve đứa trẻ.
"Sau này cô Lam và chú Tùng sẽ là cha mẹ của con, An chịu không?"
Bé An vậy mà lắc đầu, nó không chịu.
"An chỉ muốn mẹ Thảo thôi, An chỉ muốn mình mẹ Thảo thôi."
Mẹ Thảo của An không biết trụ được tới bao giờ.
Lam lặng thinh, cô nhớ đến ánh mắt sáng lấp lánh của Thảo khi nhắc về bé An. Như sao sáng hái từ đêm đen. Có lẽ An là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen kịt của chị Thảo. Và chị cũng thế, chị là điểm tựa duy nhất trên đời của An. Bé An còn nhỏ nhưng trong lòng nhóc biết rõ, cả đời này không ai thay thế được mẹ mình.