Thanh Lam và Bách Tùng trao đổi số điện thoại giữ liên lạc với nhau. Điều cô không ngờ tới nhất là anh cũng xuyên về đây. Nếu mọi chuyện cũ anh vẫn nhớ, tức là điểm tình ý vẫn giữ nguyên như cũ. Cô đã đi được một nửa chặn đường chinh phục anh rồi. Bây giờ tìm cách nâng điểm tình ý tăng lên cao thì tốt.
Suy đi tính lại, cô quyết định sẽ công khai theo đuổi anh. Kiểu người như Bách Tùng có lẽ thích con gái chủ động. Hôm qua cũng thế, nếu cô không chủ động hôn sâu thì không biết đến bao giờ hai người mới có nụ hôn đầu tiên nữa. Nghĩ đến đây lòng cô hơi bồi hồi, vừa ôm mặt vừa đến lớp.
Đi một nửa hành lang sẽ đến lớp 11A3, Thanh Lam đến khá sớm. Nhờ đến sớm cô mới phát hiện ra. Mỹ Dung chẳng biết đến từ bao giờ, ung dung bước ra khỏi lớp cô. Thanh Lam nhớ rằng Mỹ Dung học cùng khối 10 với Mai Thúy mới phải. Cô ta xuất hiện ở lớp Lam rất khả nghi.
Dĩ nhiên là Mỹ Dung thấy Thanh Lam, cô ta lướt ngang qua cô, không quên nhếch miệng cười khẩy.
"Vai anh hùng mà mày sắm được là nhờ tụi tao, giá rất đắt, tao sẽ cho mày trả từ từ. Từng chút một, hoa khôi ạ."
Thanh Lam không đáp, cô trông thấy bàn học và ghế của mình phủ đầy bụi phấn. Trên bàn còn có một tờ giấy đặt ngang. Lam tiến tới nhặt giấy lên xem. Nội dung chỉ có vài chữ, đại loại ý của bức thư tuyên chiến này là hẹn gặp ngoài cổng trường.
Trò trẻ con.
"Lần sau gửi chiến thư thì tìm bao thư đàng hoàng mà bỏ vào. Làm ăn thế này thiếu chuyên nghiệp quá. Viết thư cũng phải viết thành tâm một chút. Muốn hẹn chị đâu có dễ đâu cưng?"
Dung không như Mai Thúy, ả ta chẳng dễ gì bị mấy lời khiêu khích của Thanh Lam chọc giận.
"Cứ ra đến cổng trường đi đã." Mỹ Dung xua tay tạm biệt Lam, cô ta khoanh tay rời đi. Giọng điệu vô cùng tự tin, ngạo mạn. Tựa như đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa ngoài cổng trường, chỉ đợi Lam xuất hiện và bắt đầu dạy dỗ. Nguồn cơn sự việc này có lẽ do cô và Mỹ Anh báo giám thị đây mà.
Chà! Cảm giác bị hẹn ngoài cổng trường thật là thú vị.
"Cái gì?" Mỹ Anh vừa đến lớp đã nghe Lam kể chuyện bị phát giấy hẹn cổng trường. Nhỏ ngạc nhiên hỏi: "Nó đến tận lớp hẹn mày à?"
Thanh Lam gật đầu, "Ừ, còn rải bụi phấn lên bàn ghế nữa này."
"Con nhỏ này láo thật ấy, khối 10 mới vào trường mà gây sự mãi thế. Vừa hay tao cũng đang hậm hực trong người, tí nữa ra đánh trả nó vài đường." Mỹ Anh vừa nói vừa bẻ tay răng rắc.
"Không cần mày ra tay đâu, mà tại sao hậm hực thế?"
Mỹ Anh gục xuống bàn, chán nản nói: "Hôm qua tao đi tìm anh Bảo, gặp được cảnh không nên thấy."
Lam không khỏi hiếu kỳ, cô hỏi: "Cảnh gì?"
"Cảnh khóa môi."
"Hả? Cảnh... cảnh... khóa môi?" Cô giật nảy mình, đừng nói là hôm qua Mỹ Anh đã trông thấy Lam và Tùng...
"Chứ gì nữa, anh Bảo khóa môi với con nhỏ MC chương trình đêm qua đó. Chính mắt tao nhìn thấy đây. Haizzz... biết trước anh đào hoa nhưng thấy cảnh đó... tao đau lòng quá mày ơi."
Hơ hơ, thật lòng mà nói đến bây giờ Lam vẫn chưa tin Mỹ Anh crush Gia Bảo luôn ấy. Bởi nó là một cái gì đó rất là ảo. Nhớ lại thái độ tránh né của Mỹ Anh ở thế giới trước và bây giờ. Quả là một trời một vực. Chẳng nhẽ giữa hai người này cũng có bí ẩn à?
Hai tiết học chán phèo trôi qua.
Thi thoảng Lam vẫn len lén mở điện thoại nhắn tin cho Bách Tùng. Cụ thể nội dung tin nhắn là nhờ anh đến đón lúc tan học vì nhà hôm nay ai cũng bận việc không đón được. Bách Tùng cũng không từ chối.
Lam vừa nhét điện thoại vào túi, cũng là lúc chuông báo giải lao vang lên. Mỹ Anh đang trong trạng thái thất tình, nhỏ gục ngã trên bàn học mất hết sức sống. Thanh Lam cũng không phiền Mỹ Anh, cô ra ngoài đi vệ sinh.
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Lam bị người khác chặn lại.
Không phải Mỹ Dung mà là Mai Thúy.
"Chị Lam, Mỹ Dung hẹn chị rồi đúng không?"
"Ừ, mới hẹn lúc sáng." Lam thản nhiên đáp.
Sắc mặt Mai Thúy tái nhợt, cử chỉ và giọng nói bắt đầu gấp gáp.
"Không được rồi, chị đi theo em, tuyệt đối không được ra bằng cổng chính."
Nói xong Mai Thúy bắt lấy tay Lam, toan kéo cô đi. Nhưng Thanh Lam vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mai Thúy ngoảnh đầu nhìn cô.
"Em chỉ chị lối thoát ra khỏi trường, không cần phải đi bằng cổng chính."
"Thúy!" Lam nhẹ giọng gọi.
Mai Thúy buông tay cô ra, cô ấy xoay hẳn người nhìn Lam khó hiểu.
"Em thật sự muốn giúp hay do cảm thấy có lỗi vì bản thân làm liên lụy đến chị?"
Mai Thúy cúi gầm mặt trầm ngâm không đáp. Lam cũng thế, cô cũng lặng im chờ đợi một câu trả lời từ Thúy. Hai người bọn họ chìm vào không gian tĩnh lặng như tách biệt khỏi loạt tiếng ồn ào giờ giải lao. Mai Thúy bây giờ không can đảm như Thúy ở thế giới trước. Cô ấy không dám trả lời mà giấu hết tâm tư trong lòng.
Thanh Lam bèn lên tiếng: "Nếu cảm thấy có lỗi, vậy thì đền bù đi."
Mai Thúy khó hiểu, nói: "Đền bù ư?"
Thanh Lam gật đầu rồi chìa điện thoại trước mặt Mai Thúy.
"Đây là số điện thoại của chị, chị có sở thích lắng nghe người khác tâm sự. Nên là mỗi lần em gặp chuyện gì đó cần giải tỏa. Cứ nhắn cho chị, xem như là em đền bù cho chị. Được không?"
Mai Thúy không ngờ rằng Thanh Lam sẽ nói như thế. Cô ấy ngẩn người nhìn Lam rất lâu tựa như đang tự mình đấu tranh tâm lý một phen. Mãi đến khi tiếng chuông lần nữa vang lên thông báo vào lớp. Mai Thúy mới lấy một cây bút từ túi áo dài ra, ghi ghi mấy con số vào lòng bàn tay.
____________
Cuối cùng giây phút định mệnh cũng đến, chuông tan học vừa reo xong, mọi người thu dọn sách vỡ kéo nhau ra về ào ào. Lam không vội, cô chậm rãi bước từng bước. Vừa đi vừa tán gẫu cùng Mỹ Anh.
Trước cổng trường bây giờ huyên náo vô cùng, Mỹ Dung khoanh tay chờ Thanh Lam bước ra. Xung quanh có thêm mấy nữ sinh khác đi cùng kết thành bè phái khá đông. Màn chặn đầu trước cổng trường thu hút rất nhiều học sinh đến hóng chuyện. Để xem ai là người bị chị đại này đón đầu đây.
"Đi chậm như rùa vậy hoa khôi?" Mỹ Dung nói dứt câu, cô ta hất mặt ra hiệu cho nữ sinh đứng bên cạnh. Cô kia rất hiểu chuyện, nhận lệnh từ Mỹ Dung xong thì nhanh chân đến trước mặt Thanh Lam hùng hồn.
"Mày cố ý để tụi này chờ đúng không? Hoa khôi thôi mà? Có mẹ gì đâu mà chảnh thế?"
Mỹ Anh cười khinh, nhỏ cũng hất mặt: "Người ta có danh hiệu hoa khôi, còn bọn mày có gì? Ha ha, cũng có mẹ gì trong tay ngoài mấy hành động vô học láu cá đâu?"
"Mày nói cái gì?" Cô kia như bị Mỹ Anh chọc trúng chỗ điên, ả hét lên như bị cắt tiết, hùng hồ toan nhảy đến đánh nhau một trận với nhỏ.
Thanh Lam tiến lên trước chắn cho Mỹ Anh, cô bình tĩnh nói: "Chuyện này chỉ liên quan đến tôi thôi. Mỹ Anh chẳng dính líu gì."
"Bảo vệ bạn ư? Cảm động quá." Dung vừa vỗ tay vừa chậm rãi bước đến trước mặt Lam. Cô ta nói tiếp: "Mày thích làm nữ thần công lý quá nhỉ? Bảo vệ hết người này đến người khác. Vậy thì tội của con nhỏ đó tính dồn vào mày luôn. Tự bảo vệ mày đi, hoa khôi ạ. Xinh đẹp mà không não cũng chẳng dùng được đâu."
"Phải rồi, tôi được trời phú xinh đẹp mà chẳng không thông mình lắm. Nhưng tôi may mắn hơn cô, cô không được thông minh, xinh đẹp càng không. Đúng là thất bại của tạo hóa."
"Ôi đáng thương, đã xấu xí, ngốc nghếch rồi mà còn lãng tai nữa."
Lần này Mỹ Dung tức giận đến mức mắt nổ đom đóm. Cô ta giật lấy chai nước ngọt vị dâu đỏ chót trong tay cô nữ sinh đi cùng. Dung giương tay chuẩn bị tạt nước ngọt vào áo dài trắng của Lam.
Đương nhiên với tính khí của Thanh Lam, không đời nào cô để Dung lên mặt tạt nước mình. Vốn định giương tay bẻ ngược cánh tay cô ta ra đằng sau. Trong thoáng chốc Lam vô tình thấy Bách Tùng vừa bước xuống xế hộp. Anh đến đón cô. Những lúc thế này sắp xếp cho anh thể hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Tạo cơ hội dựa dẫm anh mới được.
Thanh Lam quyết định để Mỹ Dung hất trọn chai nước ngọt vào người. Màu nước đỏ chót dính đầy trên áo trắng, rít trên da vô cùng khó chịu. Mỹ Dung nhếch mày cười đắc chí.
"Eo ôi, hoa khôi trông bẩn thế!"
"Phải đó nhem nhuốc toàn là nước ngọt."
"Này nhìn xem áo dài trắng toàn màu đỏ, không phải là tới kỳ chứ ha ha ha."
Đám nữ sinh đi cùng cười hùa ầm ĩ một khu.
Mỹ Anh tức phát điên, nhỏ toan nhảy lên vả cho Mỹ Dung một phát tỉnh ngộ. Nhưng Thanh Lam đã âm thầm giữ chặt tay Mỹ Anh, lẳng lặng ra hiệu cứ bình tĩnh. Ngay lúc Mỹ Anh hết nhịn được, vùng khỏi tay cô thì một giọng nói vang lên thu hút tất cả sự chú ý.
"Thân thể bẩn có thể tắm, quần áo bẩn có thế giặt nhưng nhân cách đã bẩn rồi... có tắm rửa, giặt giũ thế nào cũng bốc mùi thôi."
Rất nhanh sau đó, một chiếc áo khoác to phủ lên người Thanh Lam. Mùi hương từ gỗ trầm pha với gỗ cẩm đặc trưng chẳng lẫn vào đâu được. Áo khoác và giọng nói kia đều là của Bách Tùng.
Anh kéo cô ra sau lưng, che chắn cho Thanh Lam. Bách Tùng nhíu mày nhìn đám nữ sinh trước mắt. Giọng anh không mang theo chút thiện ý nào.
"Tôi cần biết lý do các cô tạt nước ngọt lên người cô ấy."
Mỹ Dung bị vẻ đẹp hoàn mỹ của Bách Tùng thu hút, cô ta thoáng ngẩn ngơ nhìn anh không rời mắt.
Không một ai đáp lại lời Bách Tùng, xung quanh im thin thít. Người càng nổi tiếng càng khó động vào. Trường Đại học Bách Khoa và trường cấp 3 này cùng một thành phố. Thậm chí vị trí chẳng cách xa là bao. Danh tiếng của anh mọi người đều biết ít nhiều. Chỉ là người ta thường nói anh là Đường Tăng tu hành, không gần nữ sắc. Song, bây giờ anh đang đứng trước mặt bàn dân thiên hạ, kéo một người con gái ra sau lưng mình thay cho một lời tuyên bố sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng.