Xuyên Không: Bất Tử

Chương 17: Tu luyện



Vô Minh đang thu thập một số dây leo ở khu vực gần đó để xây một hàng rào quanh nhà mình, đây là lần đầu tiên hắn tự tay xây một căn nhà nhưng với những trí nhớ khi còn ở trái đất, ngôi nhà mà hắn xây cũng không tệ cho lắm.

Bây giờ hắn đã có nhà và sân chỉ việc thêm một cái giường và vài cái ghế là mọi thứ hoàn thành.

Vô Minh ngồi dựa vào cây hoa anh đào già trong sân, nhìn về phía hồ nước đột nhiên hắn phát hiện mình không còn gì có thể làm cả.

Vô Minh thở dài một hơi, nhắm mắt nội thị thân thể mình.

Hai dòng linh khí vẫn như cũ di chuyển trong cơ thể hắn, chỉ khác biệt là bọn chúng đã dầy đặc hơn rất nhiều, những linh khí ở giữa đan điền cũng nhiều hơn lúc trước gấp mười lần.

Vô Minh cảm thấy nghi ngờ đây có phải là linh khí hay không, bởi vì hắn chưa phát hiện công dụng của bọn chúng không có gì mới cả.

Ngoài việc nuôi dưỡng cơ thể ra thì không có gì khác cả.

Nhắc mới nhớ từ lúc hắn tu luyện được, thì hắn cứ bỏ đó không có đụng chạm gì với số linh khí trong cơ thể cả, có vẻ mình hơi vô tâm trong vấn đề tu luyện.

"Có vẻ như mình sẽ thực hiện vài cuộc thử nghiệm để xem linh khí có thể làm được gì."

Vô Minh nâng càm suy nghĩ: "Nhưng mình biết bắt đầu từ đâu đây? Nếu dựa theo một số truyện tu tiên ở trái đất, thì bước đầu tiên là cảm nhận thiên địa linh khí, mình nhớ thoang thoáng là để làm điều đó là thả lỏng cơ thể và dọn sạch tâm chí."

"Nếu làm điều đó ở trái đất chắc chắn ngươi sẽ có một giấc ngủ ngon, nhưng không biết ở đây thì thế nào."

Vô Minh điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lưng, thả lỏng cơ bắp, điều chỉnh hơi thở và tâm chí tập trung vào mỗi nhịp thở.

Sao 3s mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khi tới giây thứ mười hắn cảm thấy thứ gì đó dần dần hiện ra quanh cơ thể mình, mặt dù hắn nhắm mắt nhưng rõ ràng hắn vẫn có thể "nhìn thấy" chúng.

Vô số những dòng sông trắng như thủy tinh uốn lượng tràn ngập thiên địa, bọn chúng có lớn nhỏ hẹp rộng khác nhau.

Số lượng nhiều tới nỗi bọn chúng che lấp hoàn toàn tầm mắt của hắn dù hắn có nhìn về hướng nào đi nữa.

Vô Minh có thể cảm nhận được lượng linh khí khổng lồ trong những dòng chảy tự nhiên này, hắn cũng nhìn thấy những đường đứt đoạn nhỏ đang xâm nhập vào cơ thể hắn từ mọi hướng.

So với những dòng chảy liên miên bất tận kia, thì những đường đứt đoạn nhỏ này giống như một giọt nước giữa đại dương vậy. Quá nhỏ

Vô Minh nhìn thiên địa linh khí dồi dào xung quanh, hắn chỉ có thể nhìn không thể làm được gì cả, hắn không biết làm sao để có thể thu nạp bọn chúng vào cơ thể mình, há miệng táp a?.

Vô Minh vừa nhìn bọn chúng vừa lấy tay nâng cầm, hắn đang cố nhớ về những tình huống những sư phụ đang giản đạo cho những nhân vật chính.

Đột nhiên hắn nhớ tới một câu nói của một nhân vật nào đó "hãy xem thân thể như bình chứa, thiên địa linh khí là nước, ngươi chỉ cần mở nắp bình chứa, linh khí sẽ nhập thể."

Hắn nhìn những dòng chảy trước mặt cảm thấy câu này càng ngày càng hợp lý.

Nhưng làm thế nào để mở "bình chứa"?

Hắn mỉm cười, hắn đã hiểu được.

"Bình chứa" chỉ là một ví dụ cồng kềnh mà thôi, có thể hiểu câu nói đó bằng một ý khác dễ dàng hiểu hơn nhiều.

"Ngươi cần tạo ra một con đường để dẫn thiên địa linh khí vào cơ thể."

Hiểu được tới đây hắn cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

Để tạo một con đường để dẫn thiên địa linh khí vào cơ thể đan điền sẽ là một nhân tố quan trọng.

Đường là thông đạo mà một vòng xoáy theo nghĩa nào đó cũng là thông đạo.

Vô Minh tập trung ý chí tại đan điền, hắn nâng 200% tinh thần không chế lượng linh khí trong đang điền từ từ xoay theo ngược kim đồng hồ.

Không như hai dòng linh khí đang tự động nuôi dưỡng thân thể kia, hắn chỉ có thể không chế khiến cho hai dòng linh khí chậm đi không thể tăng tốc.

Nhưng với lượng linh khí trong đan điền thì khác, theo linh khí xoay càng ngày càng nhanh, thì hắn có thể nhận thấy một số dòng chảy thiên địa linh khí gần hắn đang bắt đầu chuyển hướng về phía hắn.

Nhận biết điều này hắn càng khống chế vòng xoáy trong đan điền quay nhanh hơn nữa.

Không lâu sau đó một dòng sông linh khí to bằng cánh tay, bắt đầu xoay vòng vòng từ đỉnh đầu hắn xuống phía dưới cuối cùng đâm về phía đan điền của hắn.

Vô Minh cảm nhận được một dòng chảy tươi mát theo xâm nhập vào đan điền khiến cho vòng xoáy to hẳn lên một khoảng to.

Hắn vẫn duy trì tốc độ quay linh khí trong đan điền, dòng linh khí liên miên bất tận chảy vào đan điền hắn.

Ở bên ngoài.

Ở phía dưới cây anh đào già ngồi một thân ảnh được bao vây bởi một vòng gió xoáy, tóc đen ngắn theo gió bay múa với khóe miệng cười nhẹ chứng tỏ trong lòng hắn đang rất vui sướng.

■□

■■
PS: các bạn thấy mình miêu tả quá trình tu luyện thế nào? Tưởng tượng được không:D

Cầu like.