Xuyên Không: Bất Tử

Chương 45: Sự bình yên bị thiêu rụi



Vô Minh đang ngồi bên một đống lửa nhỏ, xung quanh là hai đứa trẻ A Phiêu và A Hoàng và cả Ngưu Sơn nữa.

Cả ba người đó ngồi bên cạnh hắn nghe hắn kể chuyện, ánh mắt của họ nhìn chằm chằm hắn như gặp phải thiên nhân.

Vô Minh thao thao bất tuyệt nói: "Từ thỏa sơ khai khi con người chưa bước đi trên mặt đất và loài rồng thông trị bầu trời... trong bóng đêm tối tăm đó đột nhiên xuất hiện một một ngọn lửa, nó như tia sáng hi vọng lóe lên trong đêm tối vĩnh cửu, và trong bóng đêm những thực thể trườn bò đến với thứ ánh sáng ấm áp đó."

"Những thực thể đó được gọi là "Rỗng" hoặc "Vô" vì bọn chúng không có gì ngoài một thân xác trống rỗng, không linh hồn, không mục đích, bọn chúng tìm đến ngọn lửa như một bản năng..."

Hắn dựa vào trí nhớ kể lại một câu chuyện khá nỗi tiếng ở trái đất, và có vẻ như đã thành công dẫn dụ được 3 người bọn họ.

Hắn ngồi bên ngọn lửa kể lại câu chuyện về sự tuần hoàn của ánh sáng và bóng tối,về lời nguyền của những chiến binh không thể chết và cái giá phải trả từ một lời nói dối của một vị vua.

Câu chuyện kết thúc bằng một sự lựa chọn của hai thái cực của nhân vật chính và sự thõa mãn của ba vị khách hâm mộ.

Vô Minh đứng dậy nói: "Đã khuya rồi, Ngưu huynh nên mang những đứa trẻ đi nghỉ ngơi đi."

A Hoàng bất mãn: "Minh đại ca, tại sao lại kết thúc như thế, không phải là bọn họ sẽ hạnh phúc như những câu chuyện khác sao."

Hắn cười ha hả nói: "Nhóc còn nhỏ nên không biết, không phải câu chuyện nào cũng kết thúc có hậu, đôi khi sự thật rất tàn khốc."

Ngưu Sơn cười theo nói: "Được rồi hai đứa, đừng quấn theo hắn nữa vào nhà ngủ đi."

A Hoàng, A Phiêu ỉu xìu nói: "Vâng" rồi cuối người chán nản vào nhà.

Ngưu Sơn nhìn hai đứa nhóc của mình vào nhà rồi quay đầu nhìn hắn nói: "Xin lỗi vì đám nhóc bắt đệ phải kể chuyện."

Vô Minh lắc đầu: "Không sao, bọn nhỏ vui là được."

Ngưu Sơn cười mỉm nói: "Được rồi, vào trong đi, huynh đây đã chuẩn bị chỗ ngủ cho ngươi rồi đấy."

Vô Minh từ chối nói: "Huynh cứ vào trước đi đại tẩu đang đợi đấy, đệ sẽ vào sau."

Ngưu Sơn nghe hắn nói thế cũng không cưỡng ép, hắn vào nhà bỏ lại Vô Minh một mình.

Vô Minh ngồi xuống cầm một khúc củi quấy đống lửa, không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy bất an.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao rồi quyết định đứng dậy dập lửa nói: "Đằng nào cũng ngủ không được, vậy thì ra ngoài kiếm thứ gì đó làm quà chia tay cho lũ nhóc đi."

Vô Minh lặng lẽ ra khỏi làng đi thực hiện chuyến săn ban đêm của mình, nói thật đây là lần đầu tiên hắn đi săn vào ban đêm.

Vào ban đêm thì đa số là những động vật nhỏ ra ngoài đi săn, chỉ có một số động vật ăn thịt lớn đi săn vào buổi tối, sói là một trong số đó.

Hắn không có hứng thú với lũ sói vì thịt của bọn chúng dỡ tệ, thứ hắn nhắm đến là con mồi của bọn chúng.

Sau một giờ hắn vào rừng hắn đã nghe được vài tiếng hú trầm thấp, hắn bám theo lũ soái ở khoảng cách an toàn và chờ đợi con mồi xuất hiện.

Nhưng có một điều hắn không biết gần, ngay khi hắn ra khỏi làng, cách ngôi làng 10 dặm về hướng Bắc Bộ Sơn, một chi đội ngũ tầm ba mươi người trang bị đao kiếm đầy đủ đang giục ngựa phi nhanh về hướng ngôi làng.

Nhưng đó là một canh giờ trước.

Bây giờ ngôi làng đang bốc cháy, xác của những người làng đang nằm la liệt khắp sân, có cả người già, phụ nữ và thậm chí là cả trẻ em.

Và những tên đó đang giục ngựa trở về nơi bọn chúng đến.

...

Vô Minh vật chết một con thỏ mập mạp rồi rồi cầm treo sau lưng, xung quanh thì toàn cái nhìn chăm chú của lũ sói.

Hắn không quan tâm tới bọn chúng mà tìm lối ra đường chính, hắn nghĩ thu hoạch bấy nhiêu là đủ rồi.

Sau một lúc lâu hắn ra khỏi rừng và men theo đường mòn trở về thôn, nhưng khi qua khỏi một con dốc nhỏ hắn thấy một ánh sáng màu vàng ở trên những ngọn cây phía trước hắn.

"Đó là hướng thôn của Ngưu Sơn?!" Vô Minh thì thầm rồi tăng hết tốc lực chạy về thôn.

Chưa đến mười phút hắn đã đến cửa thôn, nhưng hình ảnh hắn thấy không còn là sự bình yên nữa, mà thay vào đỏ là âm thanh của ngọn lửa đang thiêu rụi tất cả.

Hắn xông vào ngôi làng đang bốc cháy, dựa theo trí nhớ tìm đến nhà của Ngưu Sơn với niềm hi vọng nhỏ nhoi.

Nhưng niềm hi vọng đó cuối cùng cũng tàn lụi, trước mặt hắn là Ngưu Sơn đang ôm hai đứa bé trong người và trên người bọn họ đều có những vết chém.

Vô Minh thở dài một hơi kìm hãm cơn giận dữ trong người nói: "Xin lỗi, Ngưu ca".

Rồi quay người lại đi ra cửa làng, hắn nhìn theo dấu chân ngựa ở dưới mặt đất rồi khóa chặt hướng Bắc Bộ Sơn.

Hắn dồn toàn bộ lực lượng vào chân chạy với tốc độ nhanh nhất có thể đuổi theo bọn chúng, qua những thứ bọn chúng để lại, bọn chúng chỉ rời đi một giờ trước.

Sắc mặc hắn giờ đây không phải là sự giận dữ, thứ còn lại chỉ là sự hổ thẹn trong thâm tâm.

Nếu hắn không ra ngoài mọi thứ đã không như thế này.

Vô Minh bình tĩnh thì thầm: "Chết tiệt! Mình có thể nghe thấy sự bình yên đang vỡ nát như một tấm gương, tại sao lại ép ta như thế chứ, càng ngày càng rắc rối."
Ps: Cảm ơn một dh đã góp ý về vấn đề độ dài của chương, nhưng tui sẽ không gộp bọn chúng lại.

Thay vào đó, khi tình tiết của truyện đi vào sự ổn định đâu đó 100-200 chương gì ấy, tui sẽ quay lại chỉnh sửa những chương đầu với nội dung phù hợp hơn.

Sự thật là sự khởi đầu của một truyện quyết định người xem có hứng thú với truyện đó không.

Vì đang luyện tập và là người mới viết truyện khá thiếu kinh nghiệm, hơn nữa mình cũng không có thời gian nhiều.

Cảm ơn đã ủng hộ. Like:D