Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 250: Tạm Thời Rời Khỏi Hoàng Cung





Lúc này Âu Dương Phương mới lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, Nhị Hoàng huynh của muội làm việc gì cũng giỏi nhưng lại có dã tâm vô cùng độc ác.

Nếu tỷ thật sự chạm tới hắn ta thì tốt nhất là tỷ nên trốn đi trước rồi đợi một thời gian sau để hắn ta bình tĩnh lại đã.”
Âu Dương Phương không biết giữa Tô Tử Mạch và Âu Dương Đình có bao nhiêu khúc mắc, nàng ấy chỉ nghĩ là giữa hai người có mâu thuẫn nhỏ nào đó thôi, Tô Tử Mạch cũng không định cho Âu Dương Phương biết.
Tuy nhiên, những lời nói của Âu Dương Phương cũng đã thực sự nhắc cho Tô Tử Mạch nhớ rằng vừa rồi trên đại điện Âu Dương Đình đã nhắm về phía mình, e rằng sẽ có nhiều thủ đoạn nham hiểm hơn đang chờ nàng trong tương lai đây.
Thay vì ở lại hao phí công sức để đi đối đầu với Âu Dương Đình thì tốt nhất là nên tránh đi một thời gian, đợi đến khi nào tu vi của mình tăng lên thì lúc đó sẽ không phải sợ Âu Dương Đình thực hiện quỷ kế gì nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Tử Mạch nhanh chóng nói cho Cửu Vương gia biết kế hoạch của mình.

Sau khi Cửu Vương gia biết được Tô Tử Mạch sẽ rời khỏi đây không khỏi vội vàng nói: “Tô cô nương, tại sao ngươi lại đột nhiên muốn rời đi vậy? Nếu Đế tôn đại nhân trở lại mà không tìm thấy ngươi thì ta phải làm sao đây?" Vừa nghe tin Tô Tử Mạch sẽ rời đi, Cửu Vương gia sốt ruột không thôi, Tô Tử Mạch nghe vậy thì mỉm cười: “Nếu hắn ta muốn tìm ta, đương nhiên sẽ có cách tìm thấy ta.

Lại nói tới thái độ của Âu Dương Đình đối với ta khi ở đại điện, ngươi cũng thấy mà, nếu mà ta không rời đi thì chẳng lẽ ngồi đợi hắn ta dùng thủ đoạn đối phó với ta à?”

Cửu Vương gia nghe những lời này xong cũng tự động gật đầu trong vô thức, hắn ta đương nhiên có thể nhìn thấy Âu Dương Đình có địch ý với Tô Tử Mạch, hắn ta cũng biết Âu Dương Đình thật sự nhẫn tâm muốn đối phó với Tô Tử Mạch, nếu việc đó xảy ra thì ngay cả hắn ta cũng không ngăn được.

Nghĩ đến đây, Cửu Vương gia chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, Tô cô nương, sự bất an của ngươi quả thật cũng có lý, nhưng nếu ngươi muốn rời đi thì cũng nên để bổn vương ta đây đi chuẩn bị đồ cho ngươi.”
Cửu Vương gia vừa nói xong thì phân phó cho thủ hạ, không lâu sau có người mang một cái rương lớn lên để trước mặt Tô Tử Mạch.
“Cửu Vương gia, ngươi làm gì thế?”
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra vẻ tò mò, Cửu Vương gia xua tay nói:” Tô cô nương, dù sao ta và ngươi cũng đã quen biết nhau, chưa kể ngươi còn là nữ nhân của Đế tôn đại nhân, dù bổn vương không thể giúp ngươi hành tẩu giang hồ bên ngoài nhưng những cái này bổn vương ta nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi đầy đủ, ngươi cầm lấy đi.”
Trong khi Cửu Vương gia đang nói thì thủ hạ bên cạnh cũng mở rương ra, đột nhiên một chùm ánh sáng chói mắt phát ra từ trong chiếc rương.
Bên trong rương toàn là vàng, e rằng cả đống này cũng nặng hơn mấy trăm cân.
Tô Tử Mạch không nhịn được cười, nói: "Cửu Vương gia ngươi cũng quá khách khí rồi.

Hoàng thượng cũng ban thưởng cho ta một ngàn lượng vàng lận, ngươi còn cho ta nhiều vàng thế này ta không thể nào dùng hết được.”
“Những thứ như tiền này thì có càng nhiều càng tốt.

Hoàng thượng ban cho ngươi cái gì đều là ý muốn của Bệ hạ, còn đây là tấm lòng của bổn vương, nếu ngươi không nhận đống đồ này thì chính là đang coi thường bổn vương.


Nhìn thấy Cửu Vương gia đượm tình khẩn thiết như thế, Tô Tử Mạch cũng không phải người thích nói nhiều, lúc này nàng thu rương vàng vào trong Thương Hải Châu, sau đó ôm quyền nói với Cửu Vương gia: “Vậy ta xin cảm tạ Cửu vương gia, để đề phòng phiền phức thì ta dự định hết đêm nay ta sẽ rời đi, cáo từ.”
Cửu Vương gia cũng biết tính tình của Tô Tử Mạch từ trước đến nay luôn thẳng thắn, hắn ta vẫy tay từ biệt với Tô Tử Mạch, nhìn Tô Tử Mạch rời đi.
Tô Tử Mạch thừa dịp ban đêm rời khỏi Dạ Lan Quốc, trên đường đi trái lại lại vô cùng gió êm sóng lặng, không có chút khó khăn gì, đến lúc trời hừng sáng, Tô Tử Mạch đã ở bên ngoài, nơi cách đô thành trăm dặm.
Mắt thấy Âu Dương Đình không có phái người đuổi theo, Tô Tử Mạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng đi chậm lại.
Tuy nhiên, để đề phòng,Tô Tử Mạch vẫn cải trang, không lâu sau Tô Tử Mạch biến thành một người ăn xin nhỏ bé mặc quần áo bẩn thỉu rách rưới.
“Cải trang thành dáng vẻ này thì chưa chắc Dạ Ly Thần cũng có thể nhận ra được.


Cho dù Âu Dương Đình có phái người đuổi tới cũng không cần phải lo lắng.”
Sau khi cải trang xong, Tô Tử Mạch đứng ở bên hồ nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, nàng không ngừng nói với chính mình rằng bây giờ nàng không chỉ thay đổi về ngoại hình, mà ngay cả giới tính của nàng cũng được cải trang, tuyệt đối không thể để ai nhận ra nàng.
Ngay khi Tô Tử Mạch đang định tiếp tục lên đường thì có một nhóm người đột nhiên đi đến phía hồ nước.

"Này, ta nghe nói lần này Lăng Tiêu Các sẽ mở cửa trở lại đấy.

Chỉ cần các ngươi thành tâm đặt câu hỏi thì bọn họ sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các ngươi.

Việc này không biết có đáng tin hay không đây?"
“Lúc trước danh tiếng của Lăng Tiêu Các vang vọng khắp chốn giang hồ, nghe nói người dân của Lăng Tiêu Các thông tin gì cũng biết, cho dù đó có là bí mật của hoàng thất các nước khác ở đại lục hay những tranh chấp của các môn phái bí ẩn đi chăng nữa, không có điều gì là bọn họ không biết, dù sao lần này chúng ta cũng tới gần đó thì ghé qua đó xem một chút cũng không thiệt hại gì.”
Nghe những lời bàn tán của đám người này xong, Tô Tử Mạch không khỏi nghĩ, ngoài Dạ Lý Thần và Tô Bảo Bảo ra, vẫn còn có một chuyện mà nàng mãi chưa giải quyết xong, đó là việc báo thù cho cha mẹ đã bị giết của mình.
Tô Tử Mạch cũng lần theo dấu vết trước đó nhưng lại không may manh mối bị cắt đứt, nếu Lăng Tiêu Các thật sự lợi hại như những gì đám người này nói thì có lẽ nàng cũng sẽ tìm ra được điều gì đó.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch bước tới hỏi: “Mấy vị huynh đài này, ta vừa nghe thấy các người nói gì mà Lăng Tiêu Các, xin hỏi không biết Lăng Tiêu Các này ở đâu?”
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa nói xong, vài người đồng loạt nhìn về phía nàng, sau đó những người này đột nhiên phá lên cười.
“Ha ha, ngươi chỉ là một tên ăn mày thì đi hỏi về Lăng Tiêu Các làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi lại muốn tới Lăng Tiêu Các để xin ăn?”
Đối mặt với sự chế nhạo của những người này, lúc này Tô Tiểu Mạch mới lấy lại tinh thần.

Bây giờ nhìn bên ngoài nàng chỉ giống một tên ăn xin mà thôi, khó trách những người này lại coi thường nàng đến vậy.
Tô Tử Mạch cũng không tức giận, nàng vẫn có cách giải quyết cho dù những người này không nói ra.
Vừa rồi, nàng nghe đám người này nói rằng bọn họ cũng sẽ đến Lăng Tiêu Các, mình chỉ cần đi theo sau bọn họ là tự nhiên sẽ tìm thấy Lăng Tiêu Các.

Sau khi suy nghĩ như vậy xong, Tô Tử Mạch không nói nhiều mà rời đi ngay lập tức, đám người này nghỉ ngơi bên hồ một lúc rồi tiếp tục lên đường xuất phát, Tô Tử Mạch lặng lẽ đi theo sau họ.
Bằng tu vi của Tô Tử Mạch, nếu nàng không muốn tiết lộ tung tích của mình thì đám người này cũng sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng, trải qua vài ngày đi đường, tốc độ của đám người này cuối cùng cũng chậm lại.
“Thật là mệt chết người mà.

Sau bao nhiêu ngày đi đường cuối cùng cũng gần đến nơi rồi.”
“Đúng vậy, ngọn núi phía trước chính là cổng của Lăng Tiêu Các.

Sau khi lên núi, chúng ta có thể hỏi thăm tin tức mà mình muốn biết.

"
Tu vi của đám người này rất bình thường, dù sao mấy ngày nay đi đường liên tục, quả thực đã mệt đến suýt ngất, cả đám đều kiệt sức.
Lúc này Tô Tử Mạch mới đi ngang qua đám người này với vẻ mặt ung dung, nàng cười khẽ nói: “Thì ra Lăng Tiêu Các đang ở ngay phía trước núi.

Cảm ơn các ngươi đã dẫn đường.”
Tô Tử Mạch vẫn đi theo phía sau lưng của bọn họ suốt.

Mắt thấy bọn họ sắp đến đích rồi, đương nhiên Tô Tử Mạch cũng không cần che dấu nữa, dứt khoát trực tiếp nghênh ngang đứng lên..