Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 50: Báo Thù Giết Người!





Nhìn thấy con hổ lớn trước mắt, lại nhớ đến lời Tô Khang Thành đã nói, bên trong đều là chim trĩ thỏ rừng, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy mỉa mai.

Con hổ lớn lúc này cũng phát hiện ra Tô Tử Mạch, đôi mắt vừa chờ đợi vừa há cái miệng to như bể máu ra.

Grừ grừ grừ!
Thậm chí Tô Tử Mạch còn có thể nhìn thấy răng nanh sắc nhọn của nó, miệng còn không ngừng chảy nước bọt, dễ nhận thấy con hổ này đã xem Tô Tử Mạch là bữa ăn ngon của mình.

Tô Tử Mạch lại bình tĩnh đón lấy luồng gió tanh xộc vào mũi, vững vàng nhấc cái nỏ lên, nhắm chuẩn xác vào con hổ khổng lồ đang gần trong gang tấc, nhẹ nhàng bóp cò.


“Vút!”
Nỏ tiễn bắn ra nhanh như gió, nhanh đến mức hóa thành một vệt sáng!
Chỉ trong thời gian cực ngắn đã đâm vào cái miệng to như bể máu đang há ra của con hổ, lại lập tức xuyên qua đầu nó, cuối cùng lộ ra một đoạn nỏ tiễn nhuốm máu ở một góc trên đầu con hổ khổng lồ.

Trúng!
Cho dù tu vi bây giờ của Tô Tử Mạch vẫn còn rất yếu, nhưng có nỏ tiên tiến như vậy, hầu như bắn trúng con hổ không khó khăn chút nào.

Con hổ khi nãy còn vô cùng hung dữ bỗng chốc đã mất đi sức lực, ngã thẳng về phía Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch nhanh nhẹn lách người tránh ra.

Con hổ khổng lồ ngã thẳng đơ trên mặt đất.

Bị một mũi nỏ tiễn dài như vậy đâm vào đầu, mãnh thú hung hãn thế nào đi nữa cũng không thể sống tiếp được, nó chỉ có đầu thai kiếp sau mới có thể biết được món đồ lợi hại như vậy trong tay nữ nhân này là binh khí gì.

Bây giờ, nó chỉ có thể trừng đôi mắt không cam lòng, chết không nhắm mắt!
Tô Tử Mạch không thèm quan tâm nhiều như vậy, sau khi gϊếŧ chết con hổ cũng không hề có tâm trạng phấn khích gì, chỉ chậm rãi bước đến bên cạnh thi thể con hổ đó quan sát một hồi.


Nhìn thi thể to lớn của con hổ này Tô Tử Mạch lại thấy hơi buồn rầu.

Nói thế nào con hổ này cũng là thú săn của mình, nếu để những người Tô gia kia biết được mình đã gϊếŧ một con hổ, vậy thì vẻ mặt bọn họ chắc chắn sẽ rất đặc sắc! Chỉ là, thi thể của con hổ này quả thật quá to, bản thân cũng không có cách nào kéo đi!
Sau khi chần chừ một lát, trong đầu Tô Tử Mạch chợt lóe, rất nhanh đã có cách.

Vụt!
Nàng rút chủy thủ ra, trước tiên lấy hai cái răng nanh sắc nhọn của con hổ này ra.

Có hai cái răng nanh này làm bằng chứng, người của Tô gia cho dù không muốn thừa nhận cũng không được.

Sau khi làm xong những việc này Tô Tử Mạch cũng không đi vội, dù sao cũng đã đến rồi, chi bằng săn thêm vài con mãnh thú nữa cũng được.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch tiếp tục cất bước đi về phía rừng sâu.

Vào lúc Tô Tử Mạch đang bận đi săn, những người khác của Tô gia cũng đang tiến hành việc săn bắn của mình trong một khu vực khác, chỉ là quá trình săn bắn của bọn họ lại nhàn nhã hơn Tô Tử Mạch rất nhiều, dù sao thì có bột mới gột nên hồ.


Binh khí của bọn họ tốt, đông người, thú họ săn được tất nhiên cũng liên tục không ngớt.

Thế nhưng…
Người có lòng háo thắng cao, ngay cả chút thắng bại cũng không chịu nhường, thú săn chất đầy nhưng vẫn không có cách nào thỏa mãn, chợt nghe thấy tiếng bọn họ tranh chấp ngày càng gay gắt.

“Đại tỷ, rõ ràng là ta nhìn thấy con thỏ hoang này trước, sao tỷ lại giành bắn chết trước chứ?”
“Hừ! Muội nhìn thấy nhưng lại không phải muội gϊếŧ, bây giờ ta gϊếŧ con thỏ hoang này trước, cho nên đây là chiến lợi phẩm của ta!”
Thì ra là mấy tỷ muội Tô gia đang không ngừng tranh giành quyền sở hữu một con thỏ hoang.

Nực cười!
Tô Tử Mạch phát hiện, thì ra lúc không có nàng, những người này đã đánh mất mục tiêu chung, trái lại còn bắt đầu tự mình tranh chấp nội bộ.

Thú vị!.