Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 53: Không Có Duyên Với Thịt





Tình huống như vậy, đám người Tô Vô Sương không thể làm gì cả, chỉ có thể buồn bã chuồn đi.

Lúc này, Tô Tử Mạch mới quay đầu nhìn lướt qua hướng các nàng ta vừa đứng, lúc những người này tới thì nàng đã phát hiện rồi.

Nhưng các nàng không chủ động khiêu khích thì Tô Tử Mạch cũng lười ra tay dạy dỗ, dù sao đối với Tô Tử Mạch mà nói, hiện tại việc tăng cường thực lực của bản thân mới là việc quan trọng nhất.

Lúc này mùi thơm của thịt nướng cũng dần tỏa ra, Tiểu Mục nhìn miếng thịt bóng loáng, nước miếng từ trong khóe miệng cũng sắp chảy ra rồi.

Tô Tử Mạch thấy vậy thì cười gắp một miếng thịt nướng lên đút cho Tiểu Mục.

Tiểu Mục không sợ bỏng mà lấy tay cầm lấy miếng thịt nhét vào miệng.

Tô Tử Mạch vốn còn hơi lo lắng, nhưng nhớ đến bản thể của Tiểu Mục là Ma Thú, lo lắng kia lại lập tức tiêu tan.

Đối với Tiểu Mục thì nhiệt độ này chỉ là chuyện nhỏ, nàng ta còn không sợ ngọn lửa nóng bỏng, nói chi tới một miếng thịt nướng bé xíu?

Thấy Tiểu Mục ăn ngon miệng như vậy cũng khiến Tô Tử Mạch thấy đói bụng, chẳng lẽ thịt nướng được Hỏa Diễm Thuật nướng ngon hơn thịt nướng bình thường?
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch cũng cắt cho mình một miếng thịt nướng nhỏ, thổi cho nguội rồi mới bỏ vào miệng.

Thịt nướng vừa vào miệng, nước thịt đậm đặc trong chớp mắt tràn ra mạnh mẽ, mùi vị như thế chẳng trách sao Tiểu Mục lại ăn ngon lành như vậy.

Nhưng, theo sát đó là một cỗ cảm giác kỳ quái tràn ra từ bên trong khiến Tô Tử Mạch cảm thấy cực kỳ buồn nôn, ọe một tiếng lại phun hết thịt nướng ra ngoài.

“Mẫu thân người làm sao vậy?”
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Phản ứng khác thường của Tô Tử Mạch khiến Tiểu Mục và mấy nha hoàn thân cận đều lo lắng hỏi thăm, tuy Tiểu Mục thích ăn thịt nướng của Tô Tử Mạch nhưng tình trạng cơ thể của Tô Tử Mạch hiển nhiên quan trọng hơn nhiều.

Tô Tử Mạch xua tay nói: “Ta không sao, chỉ là không thấy thèm ăn thôi, mọi người chia nhau ăn đi.


Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch quay trở về phòng, cảm thấy cảm giác vừa rồi chẳng dễ chịu chút nào.

Bản thân Tô Tử Mạch không biết rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra, tình huống đó kỳ thật không phải lần đầu tiên, trước đó đã từng xảy ra vài lần rồi.

“Không xong! Chẳng lẽ tình trạng nôn ọe này… Là nôn nghén sao?”
Tô Tử Mạch đột nhiên vỗ đầu kêu ra tiếng, nàng nhớ tới cơ thể hiện tại của mình là một thai phụ có thai ba tháng.

Tuy trước kia Tô Tử Mạch chưa từng mang thai, nhưng nàng vẫn hiểu được kiến thức cơ bản, tính toán thời gian thì hiện tại đúng là giai đoạn sẽ có phản ứng nôn nghén nghiêm trọng nhất trong khoảng thời gian mang thai.

Vẻ mặt Tô Tử Mạch trở nên u sầu, chẳng lẽ về sau nàng phải thường xuyên trải nghiệm cảm giác buồn nôn kinh tởm như vừa rồi?
Tô Tử Mạch không cam lòng, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì nghĩ ra một cách.

Một lúc sau Tô Tử Mạch lấy ra một lò luyện dược đặt giữa sân, đây là lò luyện dược mà Bạch Lạc trước đó đã mang tới lúc đến thăm nàng.

Vì Tô Tử Mạch đã vượt qua thử thách của điện Thần Dược, vì thế Bạch Lạc mới tặng riêng cái lò luyện dược này cho nàng, để tiện thể những lúc rảnh rỗi, nàng có thể luyện chế đan dược.

Đúng lúc Tô Tử Mạch biết vài phương pháp luyện dược có tác dụng điều dưỡng cơ thể, nói không chừng sẽ có ích cho tình trạng nôn nghén hiện tại của nàng.


“Mẫu thân, đây là cái gì vậy?”
“Tiểu thư, sao ngài lại đặt cái bếp lò ở đây?”
Tiểu Mục và mấy nha hoàn vừa thấy lò luyện dược thì rất tò mò, còn đám người Tô Vô Sương vừa nghe tin đã chạy đến.

“Hình như là lò luyện dược mà Bạch công tử tặng, chẳng lẽ tiện nhân đó muốn luyện dược?”
“Không thể nào! Lần trước Tô Tử Mạch chỉ mới vượt qua trắc nghiệm lý thuyết mà thôi, muốn chân chính luyện ra đan dược không phải chuyện dễ, nó mà xứng hả?”
Thấy Tô Tử Mạch đang muốn luyện đan, Tô Vô Sương đã hung hăng công kích nàng.

Tô Tử Mạch đã chuẩn bị dược liệu xong rồi, đan dược nàng muốn luyện lần này là Kiện Thể Đan.

Loại đan dược này có tác dụng điều dưỡng cơ thể, gia tăng sức khỏe, là một trong những loại đan dược đơn giản nhất.

Dược liệu cần thiết cũng rất bình thường, tác dụng đặc biệt nhất là giúp nàng bổ sung các loại vi-ta-min cần thiết, giảm bớt tình trạng nôn nghén.

Nàng là ai?
Trạng thái nôn nghén bé xíu xiu ấy có thể làm khó được nàng sao?
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tô Tử Mạch tự tin thi triển Hỏa Diễm Thuật, ngọn lửa hừng hực dâng lên bên dưới lò luyện dược.

Lúc này Tô Tử Mạch bắt đầu thả dược liệu theo thứ tự vào lò luyện dược, dù đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch luyện đan nhưng nàng vẫn nhớ rõ trình tự luyện dược cơ bản.

Tô Tử Mạch chưa ăn qua thịt heo nhưng đã thấy qua heo chạy, mấy thứ này được ghi lại rất chi tiết trong sách nên nàng thực hiện cũng không có chút áp lực nào.

Tiểu Mục và nha hoàn đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Tô Tử Mạch, không ngờ mấy thứ cao siêu như luyện dược mà Tô Tử Mạch cũng biết.

Nhìn dáng vẻ thuần thục này của Tô Tử Mạch, xem ra cơ hội thành công của lần luyện dược này không hề nhỏ!
Sắc mặt đám người Tô Vô Sương thì lại rất khó chịu, ai cũng không ngờ lần đầu Tô Tử Mạch luyện dược lại thuận lợi như vậy.

Hơn nữa động tác của Tô Tử Mạch trôi chảy tự nhiên như thế, nhìn không giống một người luyện đan lần đầu mà là của một tay lão luyện.

Lúc này Tô Thái Vân mới bất an nói: “Đại tỷ, trông Tô Tử Mạch thuần thục quá, chắc nó không phải sẽ luyện ra được đan dược đâu nhỉ?”
“Không thể nào! Nếu nó thành công luyện được thì ta…”
Tô Vô Sương nói đến một nửa thì dừng lại đột ngột, vì lúc này nàng ta đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.


Tô Vô Sương đã từng ngửi thấy mùi này, đây là mùi hương trong truyền thuyết của đan dược.

Chỉ khi luyện chế đan dược thành công thì mùi hương của đan dược mới xuất hiện, đan dược càng cao cấp thì mùi hương càng nồng.

Tuy mùi thơm hiện tại chỉ hơi thoang thoảng nhưng nó đã chứng minh Tô Tử Mạch đã luyện đan thành công.

Quả nhiên, Tô Tử Mạch lấy mấy viên đan tròn vo ra khỏi lò luyện, lần đầu luyện dược đã thành công khiến Tô Tử Mạch cảm thấy rất hưng phấn.

Vừa cầm đan dược, Tô Tử Mạch đã khẩn trương không chờ được mà nuốt một viên, có thể làm cơ thể của nàng trở về tình trạng bình thường không phụ thuộc hết vào Kiện Thể Đan này.

Sau khi ăn Kiện Thể Đan, Tô Tử Mạch bỗng chốc cảm nhận được một luồng ấm áp chảy xuôi khắp toàn thân khiến nàng thấy cực kỳ thư thái.

“Yên Nhiên, ngươi đến phòng bếp mang một chén thịt lên đây cho ta!”
Chỉ một lát sau Yên Nhiên đã bưng một chén thịt kho tàu đặt trước mặt Tô Tử Mạch.

Mấy ngày nay, ngoại trừ miễn cưỡng ăn được một ít cháo thì Tô Tử Mạch ăn cái gì lại nôn ra cái đó.

Vừa thấy thịt kho tàu, Tô Tử Mạch đã không kìm được mà nuốt nước miếng, có thể sống bình thường hay không phụ thuộc vào kết quả lần này!
Tô Tử Mạch vừa gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào miệng, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, sắc mặt Tô Tử Mạch đột ngột thay đổi.

“Ọe!”
Cảm giác quen thuộc ập đến, Tô Tử Mạch lại nôn ra, thì ra Kiện Thể Đan này không giúp nàng giải quyết được tình trạng nôn nghén.

“Tiểu thư, đều do nô tỳ không tốt! Nô tỳ không nên mang thịt lên cho người!”.