Xuyên Không Đánh Đuổi Tiểu Tam Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 70



 Trạch Thế Vũ có chút ngỡ ngàng khi biết đây là lần đầu tiên của Tô Mạn Ninh, sau đó liền nở nụ cười hài lòng nhìn cô đầy yêu chiều nói...        "Vợ à, em cố chịu đau một chút nhé.."

     Trong khi Tô Mạn Ninh lúc này đầu óc đã trở nên mờ ảo, cảm giác thoải mái bao trùm lấy suy nghĩ, làm gì còn để ý đến những gì Trạch Thế Vũ vừa nói...

   Ngay khi vừa nói dứt lời, anh liền đẩy hông mạnh vào trong u cốc, vách ngăn bảo vệ không chịu nổi sự công phá đầy uy lực mà bị xé toạc..

   Tiểu Thế Vũ một phát đâm thủng màng chắn, thuận lợi đi sâu vào trong u cốc tăm tối..

      Nhưng ngay lập tức bị siết chặt lại, cảm giác bó chặt, khiến anh như muốn nổ tung đầu óc, trực tiếp buông tay đầu hàng...

       "Vợ à, em mau thả lỏng ra đi, anh sắp không thể chống cự được nữa rồi.."

    Trạch Thế Vũ nhanh chóng lên tiếng, động tác ở hông cũng vì vậy mà dừng lại...

    Mà cũng trong lúc này, Tô Mạn Ninh vì bất ngờ bị tấn công, không kịp chuẩn bị, liền nhận ngay cơn đau xé thịt...

     Cảm giác đau đớn nhanh chóng lan truyền đến đại não, khiến cô theo phản xạ mà kẹp chặt hai chân lại, miệng không ngừng nỉ non...

        "Á.."

       "Thế Vũ anh mau đi ra đi...

       "Đau chết tôi rồi.."

    Cả hai đã làm đến bước này rồi, đâu thể nói dừng là dừng lại được chứ...

        "Vợ à, đã làm đến bước này rồi, sao có thể dừng lại chứ.."

      Trạch Thế Vũ anh đây đã ăn chay suốt hai mươi mấy năm nay, hôm nay mới được ăn thịt...

       Trong khi con mèo nhỏ vừa miệng lại hợp khẩu vị thế này, làm sao anh có thể dễ dàng mà buông tha được chứ...



      Vì muốn để Tô Mạn Ninh quên đi cơn đau phía dưới, Trạch Thế Vũ liền cúi đầu vào hai quả đồi mà cắn mút..

       Muốn để cảm giác thoải mái lần nữa lấn át cơn đau, cũng nhờ vậy mà cơn đau rất nhanh qua đi....

      Thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy đến khó chịu, mà trạch Thế Vũ vì sợ cô còn đau nên không dám động đậy gì nữa...

      Điều này khiến cho Tô Mạn Ninh vô cùng bất mãn, vội đánh vài cái vào tay anh hờn dỗi nói...

          "Thế Vũ của anh bị hỏng rồi à.."

          "Sao không tiếp tục động vậy.."

      Ngay lập tức lỗ tai anh liền trở nên ong ong, đôi mắt to trợn tròn nhìn cô đầy tức giận...

         "Vợ à, em đúng là không biết sống chết.."

        "To gan *** chê của chồng em hỏng..."

        "Vậy đêm nay em đừng hòng được ngủ, có cầu xin thế nào cũng vô ích mà thôi.."

     Vừa nói dứt câu, động tác ở hông không ngừng đẩy ra đẩy vào, tiếng..lạch bạch..vang vọng khắp cả căn phòng....

         "Ưm..a..."

     Người con gái không ngừng phát ra từng tiếng nỉ non, hai thân thể trần như nhộng không ngừng quấn chặt vào nhau...

     Dưới ánh đèn mờ ảo của chiếc đèn ngủ, thân thể trắng ngần của người con gái, được bao bọc bởi lớp da màu đồng của người đàn ông....

    Mồ hồi nhễ nhại dính chặt vào nhau, bên trong căn phòng lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng nỉ non kiều diễm của người con gái, hòa quyện với tiếng thở dốc của người đàn ông, khiến bầu không khí càng thêm kích thích....

     Cảm thấy tư thế này vẫn chưa đủ, Trạch Thế Vũ liền xoay người cô lại, trực tiếp đi vào từ phía sau, ở tư thế này khiến Tô Mạn Ninh có chút xấu hổ...

    Nhưng ngay lúc này cô làm gì còn để ý đến những chuyện đó nữa, ngược lại còn rất phối hợp với anh...



     Trạch Thế Vũ không ngừng hôn lên cái lưng trắng nõn của cô, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu hôn đỏ chót...

     Nhằm khẳng định chủ quyền riêng của bản thân, cơ thể này chỉ được phép thuộc về anh, ngay cả vẻ mặt hưởng thụ lúc này chỉ được phép có khi ở cạnh anh...

Qua một lúc, như đạt đến đỉnh điểm của mình, Trạch Thế Vũ liền đẩy mạnh hông một cái, phóng thích toàn bộ tinh binh khỏe mạnh của mình vào trong u cốc...

Tô Mạn Ninh mệt mỏi ngã xuống giường nằm nghỉ, trong khi Trạch Thế Vũ lại thản nhiên đứng dậy bước xuống giường...

Đi đến chỗ đặt bình nước, gót cho đầy ly, một hơi uống sạch bù nước cho cuộc vận động vừa rồi...

Lo lắng Tô Mạn Ninh cũng cảm thấy khô họng, lần nữa gót đầy một ly mang đến bên giường cho cô..

Cẩn thận đỡ cô ngồi dậy uống một chút nước, nhưng cảm giác nóng bức lại kéo đến, Tô Mạn Ninh có uống bao nhiêu cũng không vơi bớt được...

Lần nữa nhìn Trạch Thế Vũ bằng ánh mắt cầu xin, phía dưới của cô lại muốn anh nữa rồi, đôi mắt to tròn nhìn anh ngại ngùng trong vô cùng đáng yêu...

Mặc dù đã lấy lại được một chút ý thức, nhưng lý trí thật sự không thể chống cự lại với tác dụng của thuốc....

"*Thế Vũ, tôi thấy rất nóng*.."

"*Nơi đó lại muốn anh nữa rồi*.."

Trong khi Trạch Thế Vũ vừa nghe thấy cô lại muốn thì liền nhếch môi cười một cái...

"*Chỗ đó của em lại muốn...hửm*..."

Trạch Thế Vũ nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má đỏ ửng của cô nói....

"*Ừm..lại muốn anh nữa rồi*.."

Tô Mạn Ninh gật gật cái đầu nhìn anh nói, phía dưới của cô sắp không thể chịu đựng được nỗi nữa rồi