Xuyên Không Đánh Đuổi Tiểu Tam Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 78



“Thật tiếc, nhưng lần này chúng ta đến đây là có việc cần phải giải quyết, nếu không sẽ để em ngắm nhìn biển thêm một lúc…”

Trạch Thế Vũ thở dài một hơi nhìn vẻ mặt hào hứng của Tô Mạn Ninh, sau đó đứng lại một lúc để cô nhìn ngắm…

“Việc gì vậy, có liên quan đến tôi hay không…”

Tô Mạn Ninh nghe xong liền có một chút thất vọng, nhưng sau đó vẫn vui vẻ hỏi lại, nếu việc không liên quan đến cô, vậy thì anh đi một mình đi, còn cô sẽ ở lại đây nghịch nước biển…

“Việc này cần đích thân em ra mặt giải quyết thì mới được…”

Trạch Thế Vũ hiểu rõ những gì cô đang nghĩ gì trong đầu, nhưng thật xin lỗi khi phải làm cô thất vọng rồi…

“Nhưng việc gì chứ…”

Ngay khi nghe thấy việc này có liên quan đến mình, Tô Mạn Ninh không khỏi ngạc nhiên, là việc gì chứ tại sao cô nghĩ hoài cũng không biết…

“Đến nơi em sẽ biết…”

Trạch Thế Vũ nói xong thì nhanh chóng bước đi trên bãi cát trắng, đến một vách đá treo leo bên bờ biển thì mới dừng lại…

Tất cả đám đàn em vừa nhìn thấy Trạch Thế Vũ và Tư Duệ bước đến liền cúi đầu lên tiếng chào hỏi…

“Trạch tổng, lão đại hai người đến rồi…”

“Ừm…”



Trong khi Trạch Thế Vũ chỉ gật đầu nhẹ lại với họ, sau đó bước đến đặt cô ngồi lên ghế….

Tô Mạn Ninh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Lý Hân được mang đến đây, thì cô mới hiểu ra mọi chuyện…

Chuyện hôm qua bị bỏ thuốc, Tô Mạn Ninh cũng đã đoán được nào người làm, không ngờ Trạch Thế Vũ lại ra tay nhanh như vậy…

“Tô Mạn Ninh hoá ra là cô bảo đám người này bắt tôi sao…”

“Có giỏi thì thả tôi ra đi, hạng phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông để được hưởng lợi như cô tôi không sợ đâu…”

Lý Hân quần áo bẩn thỉu, khuôn mặt lấm lem, trên người còn có vài vết thương đang rỉ máu tươi, ngay khi vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh liền hét lên…

“Câm miệng, cô có biết đây là ai không…”

Tư Duệ đứng một bên hét lớn, ngăn cản không cho Lý Hân nói ra những lời bất kính đối với thiếu phu nhân…

Ngay lập tức Tô Mạn Ninh liền ra hiệu cho Tư Duệ im lặng, cô muốn tự mình giải quyết chuyện này…

“Lý Hân tôi đã làm gì mà cô lại hận tôi như vậy chứ…”

“Tôi đối xử với cô như một người bạn, tại sao chứ…”

Tô Mạn Ninh thật sự muốn biết mình đã làm gì, tại sao Lý Hân lại bày mưu tính kế với mình chứ, trong khi cô ả vừa nghe xong liền cười lớn lên…



.   “Cô còn hỏi tại sao à…”

Sau đó liền quay lại với bộ mặt đầy thù hằn lên tiếng…

“Tô Mạn Ninh cô có biết, trước khi cô đến phòng nghiên cứu, mọi người đều chỉ biết đến tôi hay không…”

“Ngay cả Phó Thiên anh ấy cũng rất hay trò chuyện với tôi, việc gì cũng sẽ bảo tôi làm cùng với anh ấy…”

“Nhưng từ khi cô đến, Phó Thiên không thèm nhìn đến tôi một lần nào nữa, mọi người cũng bắt đầu tung hô cô tài giỏi…”

“Vậy còn tôi, tôi thì sao, chẳng một ai quan tâm đến cảm xúc của tôi cả…”

“Tôi thật sự rất thích Phó Thiên, nhưng trong ánh mắt anh ấy không có tôi, Phó Thiên chỉ để cô trong mắt mà thôi, còn tôi thì sao chứ…”

“Tô Mạn Ninh tôi ghét cô, tại sao cô lại xuất hiện chứ…”

“Đáng ra cô không nên xuất hiện, nếu không Phó Thiên và tôi đã ở bên nhau…”

Lý Hân càng lúc càng không ngừng gào hét dữ dội…

Mà lúc này Tô Mạn Ninh cũng đã hiểu ra mọi chuyện, hoá ra chỉ vì ganh đua đố kỵ, lại khiến con người trở nên đáng sợ như vậy…

Nếu như biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, Tô Mạn Ninh cô sẽ không đến đây để làm việc… Trạch Thế Vũ đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt buồn bã của Tô Mạn Ninh cũng có một chút đau lòng, lúc đầu anh định sẽ thay cô giải quyết chuyện này... Sau đó nghĩ đến đây là chuyện của Tô Mạn Ninh, nên để cô tự mình giải quyết thì sẽ tốt hơn... Nhưng ngay lúc này Trạch Thế Vũ lại cảm thấy mình không nên làm vậy, đáng lẽ ra anh nên bảo người ném cô ả xuống biển, như vậy cô ả sẽ không có cơ hội ở đây mắng chửi Tô Mạn Ninh... Khuôn mặt tỏ vẻ buồn bã được một lúc, nhưng sau đó liền trở nên lạnh lùng, không ai biết rằng sau vẻ ngoài hiền lành kia là một Tô Mạn Ninh vô cùng đáng sợ… Tô Mạn Ninh sẽ thật lòng đối tốt với những ai đối xử tốt với cô, nhưng một khi đã cố tình muốn hãm hại cô, thì chắc chắn rằng kẻ đó sẽ không được sống vui vẻ đâu.. Sau đó cô liền quay đầu nhìn về phía Tư Duệ lên tiếng... "*Tư Duệ cậu có mang túi xách của tôi đến đây không vậy*.." "*Dạ có thưa thiếu phu nhân*.." "*Thiếu phu nhân người đợi một lúc để tôi đi lấy ngay*.." Tư Duệ tuy có hơi không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng lên tiếng, sau đó nhanh chân chạy ra xe mang đến cho cô…

Tô Mạn Ninh khó khăn bám vào người Trạch Thế Vũ để đứng dậy, mà anh cũng hiểu ý đứng yên để cô dễ dàng bám vào…