Qua một lúc sau khi cảm thấy đã bình tĩnh trở lại, Tô Mạn Ninh mới quay xuống dưới, tiếp tục cùng mọi người chăm sóc những người bị thương…
Mà bên dưới lúc này Phó Thiên không ngừng tìm kiếm Tô Mạn Ninh, hỏi vài người nhưng chẳng ai thấy cô đâu cả…
Ngay cả y tá trưởng cũng không biết cô đã đi đâu, chỉ biết là sau khi ca phẫu thuật kết thúc, cô đã nhanh chóng rời khỏi…
Sắc mặt cũng trông rất khó coi, có lẽ là đang xúc động…
Điều này khiến cho Phó Thiên vô cùng lo lắng, tìm khắp các khu trong bệnh viện vẫn không tìm thấy Tô Mạn Ninh ở đâu cả…
Sau đó ánh mắt liền nhìn thẳng về phía tầng thượng, chỉ còn có nơi đó là cậu chưa tìm, có thể Tô Mạn Ninh đang ở đó…
Mà ngay khi Phó Thiên vừa đi đến chân cầu thang, thì lúc này Tô Mạn Ninh cũng vừa hay đi xuống…
Nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Phó Thiên khiến cô có chút khó hiểu mà lên tiếng…
“Phó Thiên anh đi đâu mà gấp gáp quá vậy…”
“Không phải anh lại bỏ quên cái gì ở trên đó đấy chứ…”
Tô Mạn Ninh vừa nói vừa quay đầu lại chỉ tay về phía sân thượng…
Ngay khi vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh, Phó Thiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lại thấy vẻ mặt ngây ngô của cô, anh mới an tâm là cô không xảy ra chuyện gì…
“Không có, chỉ là muốn tìm em mà thôi…”
Sau đó Phó Thiên liền nhếch môi cười nhẹ lên tiếng…
“Tìm tôi sao, nhưng anh muốn tìm tôi làm gì chứ…”
“Chẳng lẽ…”
Tưởng Gia Tuệ có chút ngạc nhiên khi nghe Phó Thiên nói muốn tìm mình…
**Chẳng lẽ anh ấy muốn tìm mình là để xa thải, chuyện mình tự ý vào phòng phẫu thuật hay sao…**
Mặc dù tuy đã biết chắc chắn kết cuộc sẽ như thế này, nhưng sao trong lòng cô vẫn có chút buồn bã…
Ngược lại với những gì mà cô đang suy nghĩ, Phó Thiên lại rất bình thản, ngại ngùng rãi rãi cái đầu lên tiếng…
“Không có chuyện gì hết…”
“Chỉ là… chỉ là tôi muốn hỏi xem em vừa làm phẫu thuật xong, có mệt lắm không…”
Mà Tô Mạn Ninh vừa nghe thấy liền che miệng phì cười lên một cái…
“Cảm ơn anh đã lo lắng như vậy, tôi không thấy mệt…”
“Vậy nếu không có việc gì nữa, thì tôi xin phép đi trước vậy…”
“Tôi còn phải đi giúp đỡ mọi người chăm sóc những người bị thương nữa, xin phép…”
Ngay khi nghe thấy Tô Mạn Ninh nói vậy, cậu cũng không biết phải nên nói gì nữa, chỉ đành mỉm cười bảo cô đi làm việc đi…
…----------------…
Ngày hôm sau…
Cuộc họp khẩn cấp ở bệnh viện bất ngờ được diễn ra, mà lúc này xoay quanh cuộc họp cũng chỉ nhắc đến việc Tô Mạn Ninh tự ý phẫu thuật…
Mà Tô Mạn Ninh không phải là bác sĩ, điều này là làm trái với quy định của bệnh viện, nhất định phải được xử lý…
Mà cuộc họp lúc này lại chia làm hai phe, một phe bênh vực Tô Mạn Ninh, dẫu cô có làm trái với quy định của bệnh viện…
Nhưng không thể chối bỏ việc cô đã cứu sống được bệnh nhân nguy kịch kia, điều này cũng có thể xem như lấy công chuộc tội đi…
Trong khi một bên khác lại không đồng tình với ý kiến đó, làm trái với quy định đã là sai, dù có cứu được người kia…
Mặc dù là vậy cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được, nếu lần này cứ như vậy mà bỏ qua…
Sau này sẽ có rất nhiều người, nhìn theo đó mà làm theo, như vậy bệnh viện này sẽ loạn mất…Mà ngay lúc này y tá trưởng khoa thể ngồi yên để một mình nghiên cứu Tô chịu hoàn toàn trách nhiệm được... Y tá trưởng lập tức lên tiếng nhận một phần lỗi về mình, vì trong ca phẫu thuật đó bà ấy cũng có mặt để giúp đỡ.. Nếu có chịu phạt thì cả hai cùng chịu, nhưng có vẻ những lời y tá trưởng nói dường như chẳng lọt vào tai đám người cứng nhắc kia…