- Tự nhìn bản thân trong gương đi, đây là khí chất của một hoàng đế sao ?
Cùng lúc đó tại Tĩnh Âm điện, cận vệ canh gác đều đã lui đi hết theo lệnh của Hoàng Thượng, trong căn phòng sáng nhờ những cây đền dầu được thắp rất nhiều dọc hai bên đường đi, Trầm Sở Lâm thổi bớt một số để giảm ánh sáng trong phòng, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là hoàng thượng đã nghỉ ngơi. Tần Minh chống tay lên bàn, hai tay gắng che hết đi thần sắc nhợt nhạt trong mệt mỏi, thần tình đang ưu phiền cực độ, đến cả tóc cũng không chải gọn, chỉ xả rối như vậy. Không hề quan tâm đến địa vị mà chú ý bản thân, nếu như có ai lỡ như trông thấy thì thể diện biết để đâu?
- Trầm Sở Lâm, trẫm hỏi ngươi. Ngày hôm đó, cẩn vệ binh nói rằng có kẻ mặc hắc y theo dõi trước phủ, ngươi.. thật sự không biết sao ?
Trầm Sở Lâm đoạn dừng lại, y thở dài một hơi giống như chuyện muốn giấu cuối cùng cũng bị phát hiện, y chậm rãi quay lại, đưa hai tay mình lên trông giống như những phạm nhân thú nhận tội trước quan.
- Hoàng thượng, thần xin người..
Trầm Sở Lâm chưa nói được dứt câu, Tần Minh nhanh như cắt lao đến trước mặt y, đáy mắt hằn rõ tia giận dữ vật ngã y ngã nằm xuống, tiếng va chạm khá lớn vang cả căn phòng đang yên ắng, tay ngài bóp lấy cổ Sở Lâm, lực đạo càng lúc càng mạnh, cứ siết lấy như muốn giết chết y, Sở Lâm dù thân là nguyên soái, nhưng trước giờ luận về võ nghệ thì luôn thua sau Tần Minh. Ngài nhìn xuống y cứ như đang nhìn thấy một thứ rắc rưởi nhất, nghiến răng gầm khẽ.
- Mẹ kiếp, ngươi đem tính mạng của người trẫm yêu ra đùa ?
- Hoàn..g..hoàng..thượng..khụ..người..
Hô hấp bị nghẽn khiến Sở Lâm cả sức lực đẩy Tần Minh ra cũng không có, cảm thấy nỗ lực ngăn cản cơn thịnh nộ của Tần Minh là vô ích, Sở Lâm buông thả hai tay xuống đất, để yên cho ngài muốn giết thì giết. Đến lúc này ngài mới nhận ra việc mình đang làm, dần thả lỏng ra. Ngài nhăn chặt đầu mày, cố định thần lại cảm xúc, ngã người ngồi xuống, Sở Lâm khi vừa được tha liền ho đến suýt sặc, hít thở liên tục để lấy lại sức.
- Khụ..người...khụ..khụ.. thời gian..người biết thần cũng không ít, người thật sự..nghĩ rằng thần là kẻ thấy chết không cứu?
- Giải thích, ngay. - Tần Minh gằng từng chữ liếc nhìn Sở Lâm.
- Lúc đó.. nếu như thần cứu y ngay lập tức, người nghĩ chúng sẽ không nghi ngờ? Một kẻ thấp hèn như vậy lại hết mực được bảo vệ, thần không nói người biết. Không để người đến tìm y cũng vì tên sứ giả đó đang để ý đến y.
- .....
- Thần biết ngài muốn bảo vệ Trác Kỳ, nhưng sự quan tâm của ngài cũng là một con dao có thể giết chết y bất cứ lúc nào. Thừa thái giám chắc cũng có nói ngài biết Tiêu Lang thường xuyên theo giám sát Trác Kỳ? Thần nghĩ rằng hắn đã bắt đầu có nghi ngờ. Ngoài tránh mặt Trác Kỳ thêm một khoảng thời gian nữa thì ngài chẳng thể làm gì khác cả.
- Cao hồn linh.. ngươi có thuốc giải?
- Thuốc giải cho Cao Hồn Linh phải chế trong 3 ngày 3 đêm, ngày mai thần sẽ đem đến cho y. Chưa đủ một tuần, y không thể chết được nên mong ngài đừng quá lo lắng.
- Lo lắng? Mỗi một khắc trẫm biết rằng cái gì đang dày vò y. Tâm can trẫm đều hoảng loạn hơn cả một từ lo lắng mà ngươi nói.
Tần Minh nhắm mắt lại, thần tình dần dịu lại, tâm cũng bình tĩnh hơn khi biết thuốc giải đã có, ngài chậm rãi đứng dậy, quay trở lại chổ của mình
- Ngày mai đưa trẫm thuốc giải, trẫm sẽ tự đem đến cho y.
Sở Lâm gật đầu như thuận theo ý hoàng thượng, rồi cúi đầu xin lui ra. Khi cánh cửa vừa khép lại, từ bên ngoài. Thất Tử không biết từ khi nào đã đứng sẵn ở đó, hai tay siết chặt đến run rẩy vì kiềm nén, mắt cô rưng rưng như sắp khóc đến nơi trừng mắt nhìn kẻ khốn trước mặt. Sở Lâm nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi đến sắp khóc của cô. Y liền nhếch mép, hiển nhiên cười.
- Thế nào? Khiến người mà quận chúa yêu chịu đau đớn, hiện đang hận đến muốn đánh thần có đúng không?
- ....
- Thật tình, cả hoàng thượng cũng nổi giận. Nực cười, một con chuột dơ bẩn lại được yêu thích như vậy, nhưng mà dù hắn có cố gắng thế nào thì hoàng thượng cũng là của thần thôi. Trước đã vậy, giờ cũng vậy.
Thất Tử không nói gì, chỉ im lặng nghe y nói, những tiếng chửi mắng, gây gỗ thường ngày nếu bị y khiêu khích thì Thất Tử liền xổ ra ngay nhưng bây giờ lại không có gì cả, Sở Lâm bày vẻ chán nản, không tý cảm xúc lướt qua Thất Tử và bỏ đi.
- Ngươi nói ngươi thích hoàng huynh sao? Rõ ràng nói dối.
Nghe Thất Tử nói, y dừng lại. Quay sang định châm chọc thêm một vài câu để Thất Tử thêm nổi giận thì.. Chợt cô nắm lấy cổ áo y kéo mạnh xuống, môi chạm lên môi y hôn một cái rồi dứt ra. Kèm theo đó là một cái tát, Sở Lâm ngạc nhiên đến sững người, không nói nên lời chỉ nhìn cô.
- Nếu ngươi thật sự thích ta, thì đừng bao giờ làm như vậy nữa. Trác Kỳ không phải tình địch của ngươi, ngươi không cần phải dày vò y bằng những trò hèn hạ đó.
- Quận chúa.. Người bị ảo tưởng sao..? Thần.. thích người? Ha ..hahaha.
Sở Lâm bật cười, ngã khuỵ xuống đất vẫn ôm bụng cười. Thất Tử vì xấu hổ chuyện đã hôn tên khốn chết dẫm này nên đạp y vài cái rồi liền bỏ đi, khi cô đi rồi, Sở Lâm dùng tay mân môi mình, lẳng lặng đỏ mặt. Còn trông rất vui mừng.
- Thất Tử, ta không phải thích, mà là ta yêu nàng.
Nói sơ qua về quá khứ, Sở Lâm vốn từ lúc đầu, không hề có gì giữa y và hoàng thượng, cả hai chỉ là tri kỉ bình thường, Sở Lâm luôn yêu thầm Thất Tử, vào một lần y thổ lộ tình cảm. Nàng từ chối ngay tức khắc, vì tổn thương và lòng tự tôn của bản thân. Y bảo chỉ là đùa và nói rằng mình thích hoàng thượng chứ không phải Thất Tử, rồi cả hai từ đó như nước với lửa. Khi thân với hoàng thượng bấy nhiêu thì đấu khẩu với quận chúa nhiều bấy nhiêu. Cả hoàng cung cuối cùng cũng bị quay như chong chóng cứ nghĩ Sở Lâm thích hoàng thượng ghét quận chúa. Nhưng sự thật không phải vậy, vào lần đầu gặp sở dĩ Sở Lâm không ưa Trác Kỳ là vì có nghe đâu vì Trác Kỳ mà Thất Tử bị liên luỵ suýt mất mạng, đã vậy Thất Tử kiêu ngạo chưa từng yêu quý ai, luôn xem mọi người ở quanh hoàng huynh là cái gai trong mắt. Tự dưng lại thay đổi vì Trác Kỳ, Sở Lâm nhất thời vì ghen, biết giữa hoàng thượng với y có tình cảm. Cố tình nói với hoàng thượng rằng vì bảo vệ y nên phải tránh né Trác Kỳ, dày vò y đau lòng bằng những lời châm chọc.
Dù ai nghĩ thế nào, nhưng Sở Lâm vẫn là người tốt, tính tình hơi xấu chỉ vì ghen. Chứ không hề muốn hại chết ai, lúc đó ở trước phủ. Vốn người gọi cận vệ đến bảo vệ Trác Kỳ là y, bản thân cũng luôn quan sát nếu thật sự có động thủ sẽ liền ra cản. Nhưng lúc đó cận vệ vừa đến, nếu ra mặt sẽ vỡ kế hoạch. Người ngay lập tức tìm thuốc giải cho cao hồn linh cũng là Sở Lâm, y đã sai quân lính đi tìm cho bằng được bài thuốc chế ra thuốc giải cao hồn linh, y làm rất nhiều việc. Kể cả đặt tính mạng mình thay thế cho Trác Kỳ, nhưng đổi lại không nhận lại gì ngoài lời chỉ trích và ghét bỏ..
- Ngươi tỉnh rồi..?
Trác Kỳ lim dim mắt, cả thân người rã rời, cậu cảm nhận được thân thể nặng nề đến không di chuyển được vì kiệt sức. Nghe giọng nói của người nọ bên tai, cậu nhìn sang y. Khắc Hoàng bây giờ đã giả mái tóc lại thành màu đen, mắt cũng không thấy màu tím nữa. Là một Tiêu Lang sứ giả như bình thường, Trác Kỳ chỉ biết ngoại hình thật của y, không hề biết đến thân phận nên không hề thay đổi thái độ gì cả.
- Thần đã ngủ bao lâu..?
- Không lâu, chỉ mới nửa ngày. Trác Kỳ, ngươi dậy rồi thì thử thuốc này đi ?
Khắc Hoàng dùng muỗng khuấy đều chất lỏng màu nâu như mật ong đang nghi ngút khói trong chén, múc một muỗng. Thổi nguội đưa cho Trác Kỳ nhưng y lắc đầu từ chối, Trác Kỳ đã đến giới hạn rồi, không còn chút kiên nhẫn và chịu đựng nào để thử nữa.
- Thiết nghĩ, cứ để bản thân thế này mà chết đi cũng tốt.
Khắc Hoàng tỏ vẻ bất mãn trước lời Trác Kỳ nói, ngài đặt chén thuốc vào tay cậu.
- Ngươi muốn tự uống, hay để ta dùng miệng bồi thuốc cho ngươi ?
- Ngài ..? - Trác Kỳ chớp mắt ngây ra nhìn Khắc Hoàng.
- Vài ngày trước, ta có gửi thư đến Đông Ấn hỏi các vị thái y ở đó, một trong số họ có thân thế là người của Thanh Ấn Long, ngươi tin hay không. Tự mình uống xong sẽ rõ
Cậu im lặng rũ mắt nhìn xuống chén thuốc, đánh liều cố gắng thử một lần cuối, dù gì cũng là một cơ hội để sống, không nên bỏ lỡ, dù không được cũng không sao. Thấy Trác Kỳ ngoan ngoãn uống chén thuốc mình đưa, ngài mỉm cười hài lòng, thật ra thuốc giải thật đêm qua ngài đã giúp Trác Kỳ uống, đây là chén thuốc bổ để đánh lừa y, nếu trực tiếp đưa thuốc giải thì sẽ bị nghi ngờ nên Khắc Hoàng mới bày ra việc này.
- Ngoan, ta hiện tại có việc phải đi, khi khác lại ghé thăm ngươi. Uống xong thì nên nghỉ ngơi một lát.
- Đại nhân đi cẩn thận, đa tạ đại nhân. - Trác Kỳ hơi cúi đầu tựa ý chào rồi lại tiếp tục uống đến hết.
Vốn ngày hôm qua Khắc Hoàng có đề nghị với Tần Minh rằng bàn bạc thêm về việc đóng thuyền, họ sẽ cùng trò chuyện ở hồ Quảng Giang, nơi mọc đầy hoa sen và những loại hoa hiếm tuyệt đẹp quanh bên bờ, vốn đây là nơi mà chỉ những người trong hoàng thất mới được đến, những vị quan trong triều muốn đến đây thì phải được cho phép mới có vinh hạnh được thấy cả một sự ưu ái của thiên nhiên gói gọn ở đây. Vườn Ngự Uyển còn lâu mới so sánh được bằng nơi này, lúc trước Khắc Hoàng yêu cầu khá nhiều lợi ích nếu như phải góp một phần vào việc đóng thuyền, y bảo rằng nếu không đồng ý yêu cầu của y thì Đông Ấn sẽ tự đóng thuyền riêng không cần phải tiếp góp gì với Đông Hoàng, một phần là Khắc Hoàng đã biết trước Đông Hoàng đang kẹt ngân khố, muốn thử dò la xem thế nào. Nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại đổi ý, ngài hứa sẽ góp hơn một nửa vào việc đóng thuyền, cống cho Đông Hoàng 1 tấn vải lụa cùng mấy thùng hạt giống tốt nhất, nếu thật sự là vậy. Đông Hoàng sẽ không gặp bất kì rắc rối nào nữa. Tần Minh đọc xong lá thư mà Khắc Hoàng viết, ngài thắc mắc không hiểu vì sao lại tốt như thế. Trong thư cũng không đòi yêu cầu gì về vàng bạc hay ngân lượng.
- Đây thật sự là thư của hoàng đế Khắc Hoàng viết?
- Long Ấn Ngọc là thứ không thể làm giả, nét chữ hoàng đế của thần ngài cũng đã từng nhìn qua. Còn nghi ngờ sao ? - Khắc Hoàng bật cười, nhấp uống một ít trà hoa cúc trong ly đang cầm.
- Y không đòi hỏi một yêu cầu gì ngươi đã từng nói cả, vì sao?
- Sao lại không có ? Ngài ấy có bảo rằng thần, Tiêu Lang sẽ được một yêu cầu nhỏ.
Khắc Hoàng đặt ngón tay chỉ ở chữ trong câu cuối, thần tình vui vẻ hơn bình thường, người khác nhìn vào cứ nghĩ y sẽ đòi cả một nửa giang sơn đấy chứ.
- Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng và bảo vật ?
- Bảo vật? Thần thích một thứ quý giá hơn cả bảo vật. Thần muốn đem một người ở Đông Hoàng này đi, chỉ một người.
Ý cười vẫn hiện rõ trên môi, y đặt ly trà lại trên bàn trong sự khó hiểu của những người xung quanh khi nghe xong, cung nữ nghĩ trong lòng rằng là quý cô nương nào may mắn được đại nhân để ý, đúng là ghen tị đến chết mất, cố dẹo với lượn lờ bao nhiêu cũng không thu được kết quả tốt vậy mà..
- Ngươi nhìn ngắm được người nào trong cung sao ? Là quận chúa, tú nữ hay ..?
Chợt người hầu cận của Khắc Hoàng cúi người thi lễ, xin phép được xen ngang, tạm dừng cuộc nói chuyện của họ một lát, khi hoàng thượng cho phép, hắn đến bên cạnh thì thầm vào tai của Khắc Hoàng vài câu. Không biết là gì, vừa nghe xong ngài gật đầu cười rất vui vẻ.
- Hoàng thượng, phiền người theo hạ thần một lát, thần sẽ cho người biết "quý hơn cả báu vật" thần muốn đem đi là ai.
Khắc Hoàng đứng dậy, hướng đi ra cửa ra vào hồ Quảng Giang, lúc đến thì thấy rằng Trác Kỳ đang đứng đợi ở đó, Tần Minh cảm thấy có điều gì đó bất an, tâm trí nhất thời rối loạn khi nhìn thấy Trác Kỳ.
- Trác Kỳ, ngươi tìm ta? - Khắc Hoàng cong môi.
- Tiêu Lang đại nhân ! Đại nhân.. thần ăn được rồi, thần đã ăn được rồi !
Trác Kỳ vừa trông thấy Khắc Hoàng, trong mắt như không còn để ý đến ai xung quanh, cậu chạy nhanh đến ôm chầm lấy Khắc Hoàng, híp mắt cười rất tươi, trong lòng vẫn còn xúc động vì vui mà không nói nên lời, chỉ ôm lấy y. Thời gian như dừng lại ngay lúc đó, nhiều người ở phía sau xôn xao bàn tán, riêng mỗi Tần Minh trong lòng lại lặng đến trống rỗng, ngài không biết chuyện gì đã xảy ra cả. Người mình thương ở trước mặt đang vui vẻ cùng kẻ khác, vẻ mặt hạnh phúc đó của Trác Kỳ.. Vốn ngài đã từng nghĩ chỉ có riêng mỗi mình mới nhìn thấy, ngài bước một bước đến định tách hai người đó ra, thì Sở Lâm từ đằng sau nắm lấy tay áo ngài giữ lại, cậu lắc đầu nhìn ngài như khuyên rằng đừng nên. Bị ngăn cản, Tần Minh cắn chặt môi đến suýt bật máu, hiện tại ngài chỉ biết trút cơn ghen vào đó, và.. Khắc Hoàng chợt nhận ra có người ở phía sau vẫn còn đang quan sát. Y chậm rãi kéo Trác Kỳ thêm áp sát vào lòng, quay sang nhìn hoàng thượng.
- Đây là người, thần muốn thỉnh cầu được đem y đi.