Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 45: Thân Quen.



- Bãi triều.
Khắc Hoàng đứng dậy, dõng dạc nói rồi đi về phía bên trái, y vào thư phòng riêng của mình mà không hề gọi Gia Ly theo, cũng không quan tâm đến, Gia Ly có thể biết được ngài đang giận.. Nhưng đến mức không quản cậu nữa thì có hơi..
- Vương thượng nổi giận rồi..
Gia Ly nói thầm trong miệng, tâm trạng cậu bị kéo xuống hẳn, không biết nên nói gì cả. Tần Minh cứ đi theo cậu không rời một bước. Dù luôn bị cậu tìm cách đuổi khéo đi, ngài vẫn không từ bỏ. Thỉnh thoảng lại còn cười ngốc khi nhìn thấy dáng vẻ bực tức của cậu.
- Trác Kỳ, em..
- Thần đã bảo, thần không phải Trác Kỳ! Nếu ngài còn tiếp tục gọi thần bằng cái tên vô nghĩa đó. Thần sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa
Gia Ly lớn giọng, cậu còn đang bận suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Vậy mà còn bị kẻ này quấy nhiễu mãi. Dù biết những lời kia cũng không khiến y thay đổi suy nghĩ. Gia Ly bước nhanh hơn rồi chạy thẳng vào điện của Mục Linh. Cô đang ngồi yên tĩnh một mình, bỗng thấy Gia Ly đang khó chịu chạy vào cùng theo đó là Tần Minh, như hiểu chuyện, cô ra lệnh cho quân lính giữ chân ngài.
- Hoàng thượng, xin ngài dừng bước, nơi này ngoài hoàng thất Đông Ấn, bất cứ một ai cũng không thể bước vào.
Vị thiếu nữ đang nghiêm trang khấu quỳ trước ngài có vài nét giống với những gì được thiên hạ đồn đại, để chắc chắn, ngài hỏi.
- Xích Hoạ Mục Linh, là ngươi?
- Phải, là thần thưa ngài.
- Thật nực cười, từ bao giờ Trác Kỳ trở thành người thuộc hoàng thất của Đông Ấn?
- Vậy thỉnh hỏi, dựa vào điều gì mà ngài nghĩ rằng đây là Trác Kỳ mà ngài đang tìm? Vị đại nhân đây đã được sắc phong làm vương hậu. Đương nhiên y có quyền hạn đó.
Tần Minh ngạc nhiên, ngài nhìn chằm vào Gia Ly với vẻ không thể tin được những gì vừa nghe, đáy mắt xẹt qua tia giận dữ, khiến những quân lính đang giữ chân ngài lo sợ rằng ngài sẽ không kiềm chế được mà xông vào. Gia Ly cảm thấy có chút sợ hãi liền nép phía sau lưng Mục Linh, cô dịu dàng dùng tay trấn an cậu. Vốn cũng không muốn làm kinh hãi đến Gia Ly vì ngài nghĩ rằng có điều gì đó kì lạ, cậu nhìn ngài với ánh mắt lo sợ và rất nhút nhát. Khác với vẻ nghịch thượng không sợ trời, không sợ đất đã từng. Có vẻ như hiện tại không phải thời gian thích hợp để hỏi cậu điều gì, đợi khi tâm trạng của Gia Ly ổn hơn, ngài sẽ lại tìm cậu. Sau đó Tần Minh bắt đắc dĩ phải rời đi. Ngài vừa đi thì Gia Ly như vừa được trả lại sự sống, cậu ngồi bệt xuống đất thở phào.
- Ngươi có thể rời đi rồi.
- Thần nữ, đa tạ người. Nhưng.. Hình như trông người có vẻ khác lạ? Tại sao lại không điểm tô dung nhan, y phục.. cũng đơn giản nữa..
- Ta không cần phải trưng diện, vì dù có. Cũng không có người nhìn
Đúng là từ khi biết Mục Linh không còn khả năng tiên đoán, Khắc Hoàng một bước không đến đây, cũng không cho gọi nàng như bình thường. Đối với ngài, Mục Linh hiện tại vô dụng, có thể vứt bỏ đi nhưng ngài lại không, vì vẫn có thể lợi dụng vào danh tiếng của nàng, để những nơi khác suy nghĩ Đông Ấn vẫn còn một thần nữ mà không dám làm phản, dù Mục Linh vẫn được chăm sóc chu đáo như bình thường. Nhưng.. lời nói của cô hiện tại không còn khiến Khắc Hoàng để tâm nữa, muốn làm gì thì làm, chỉ không rời khỏi cung. Cũng không thể gặp Khắc Hoàng, cứ như bị giam cầm ở đây chẳng khác tù binh là bao.
- Nhưng.. có ta mà, vương thượng nữa. Y rất trọng dụng người.
Mục Linh nhếch môi cười một tiếng.
- Ngài ấy còn cần ta sao? Y hiện tại chỉ biết có ngươi, chỉ mỗi ngươi. Ta thật sự đôi lúc không thể hiểu chính mình, lẽ ra lúc đó nếu ta để ngươi....
Cô khựng lại, thật may vì những lời cô vừa suy nghĩ chưa buộc miệng thốt ra.. rồi cô nhìn xuống gương mặt ngây thơ của Gia Ly đang lo lắng không hiểu vì sao cô lại nổi giận." Lẽ ra lúc đó ta nên để ngươi chết đi." Mục Linh cắn môi lại.
- Xin hãy rời đi, ta có chút không khoẻ. Muốn nghỉ ngơi
Gia Ly rất lo cho cô, nhưng cũng đành gật đầu chấp thuận. Cậu trở về Tư An điện, thẫn thờ suy nghĩ về mọi thứ, hôm nay cậu chỉ có một mình.. Yên Chi thì bận sắp xếp Truy Hạ, Mục Linh không khoẻ, không ai ở đây cùng cậu, kể cả Khắc Hoàng.. cũng không về Tư An điện khi bãi triều.
Rồi ngày qua ngày, việc này cứ tái diễn. Có đôi lúc Tần Minh có tìm kiếm cậu, nhưng Gia Ly đều rất nhanh chóng tránh mặt y. Cậu cứ nghĩ vương thượng giận mình là vì mình có đụng chạm với Tần Minh, sợ rằng ngài sẽ suy nghĩ không thoáng nên đây là cách tốt nhất để chứng minh y và cậu không có gì. Gia Ly luôn buồn bã, cậu không biết khi nào chuyện này sẽ kết thúc.
- Phù, hai gánh nước nữa.
Gia Ly ngồi nhìn ống đá đang truyền nước vào hồ trong Ngự Yên Các, cậu đến đây thường xuyên để chăm sóc cẩm tú cầu, cậu đưa thùng gỗ đợi đầy nước, lẽ ra có thể lấy nước trong hồ, nhưng cậu không muốn làm kinh động đàn cá đang bơi kia.
-  Có muốn trẫm giúp không?
Gia Ly nhìn sang, cậu chau mày tỏ vẻ khó chịu khi thấy Tần Minh, lắc đầu từ chối.
- Thần có thể tự mình làm, đường đường là hoàng thượng của một nước. Không thể để ngài giúp thần
Tần Minh nghe rồi chỉ đứng dựa mình vào tường, ngước nhìn cậu chật vật gánh nước. Còn cho rằng cậu ngốc, nếu đã gánh nặng như vậy thì gánh một lượt đủ rồi hẳn tưới, chứ vừa gánh xong liền tưới rồi lại gánh tiếp thì rất phí sức cùng thời gian di chuyển. Rồi một lát sau... tên ngốc đó cuối cùng cũng tự hại bản thân khi đuối sức mà vẫn cố gắng rồi bị trật chân vấp ngã. Rồi ngài lại phải vào giúp cậu mặc cho cậu có chấp thuận hay không. Vốn sức lực ngài rất mạnh, nên chỉ chớp nhoáng là đã xong rồi. Xong việc rồi thì mới để ý đến một đôi hài đang được xếp ngay ngắn ở góc, ngài khẽ phì cười.
- Ngài cười điều gì chứ?
- Không, chỉ cảm thấy thật kì lạ, em không nhận mình là Trác Kỳ, nhưng những thứ em ghét, em chưa từng thay đổi.
Gia Ly nghiêng đầu suy nghĩ về lời ngài nói, rồi nhìn thấy ngài chỉ tay về phía chân đang mang đôi hài khác lấm bùn đất của cậu.
-  Em không chịu được ẩm ướt, nếu hài của em bị ướt, em sẽ lập tức thay mà không do dự.
- Ngài nghĩ ngài biết về thần được bao nhiêu chứ?
- Biết nhiều bao nhiêu sao?
Tần Minh dừng lại việc đang làm, ngài bước đến gần cậu, vừa đi vừa ôn tồn nói.
- Em thích uống trà, nhưng không thể uống nhiều loại ngoài Mộc Hạ, Trâm Hoàng.
Gia Ly gật nhẹ đầu thuận ý.
- Khi ngủ, em đều quay lưng vào tường, nó khiến em có cảm giác an toàn, em thường kê gối nằm khá cao, nhưng nếu không mềm mại, em sẽ không nằm. Còn nữa, em ghét nhất là ồn ào, nên nếu xung quanh có tiếng động, em không thể ngủ. Nhưng tiếng mưa thì lại ngủ rất ngon.
Gia Ly thoáng chút ngạc nhiên vì đúng là như vậy.
- Em thích mùi hương Trầm Các, nhưng thường để quên túi thơm, nên em cột Trầm Các vào cổ tay mình vào mỗi buổi sáng trước khi rời đi.
Nói rồi ngài ngay tức khắc nắm lấy tay trái Gia Ly, ống tay áo khá rộng nên đưa cao lên liền trượt xuống khuỷ tay. Quả thật có một túi vải nhỏ được buộc vào cổ tay Gia Ly. Cậu tròn mắt ngạc nhiên rồi lại bật cười thích thú. Quả thật ngài rất hiểu cậu, vậy nếu như đã từng quen biết. Thì hẳn giữa ngài và y là bằng hữu.
- Em chịu cười rồi?
- Vương thượng thường mắng thần thì cột thế này không khiến máu lưu thông, nhưng quả thực rất thơm. Ngài có thấy vậy không?
Cậu nói rồi liền áp tay lên gò má Tần Minh, cười đùa một chốc liền nhận ra điều mình đang làm là phạm thượng. Gia Ly rút tay lại, thì ngài giữ lấy. Ánh mắt ngài nhìn cậu vô cùng cưng chiều, ngài khẽ nghiêng đầu cọ gò má mình vào tay cậu.
- Trác Kỳ.
Gia Ly khựng người, như vừa bị làm thức tỉnh, cậu nhớ đến Khắc Hoàng, ngài gọi cậu là Gia Ly, người đầu tiên cậu gặp khi tỉnh lại chăm sóc cậu chính là ngài chứ không phải Tần Minh, việc cậu đang làm rất có lỗi với y. Gia Ly đứng dậy, điệu bộ khẩn trương cố tìm cách rời đi.
- Thần.. còn việc phải làm, thần xin cáo lui.
-  Đợi đã, Trác..
Có lẽ chính vì ngài gọi cậu là Trác Kỳ, nên khiến tâm tình cậu thay đổi, ngài không rõ vì sao. Nhưng hiện tại cứ chiều theo cậu, Tần Minh sợ cậu sẽ không muốn gặp ngài nữa. Lúc đó sẽ rất đau đầu.
- Gia Ly, lần tới em sẽ lại ở cùng ta trò chuyện, được không?
Gia Ly quả thực rất dễ đoán, chỉ cần thuận theo cậu, liền sẽ thấy trên môi cậu có nụ cười khả ái. Gia Ly híp mi gật đầu với ngài trước khi đi.
- Thần sẽ, thưa hoàng thượng.
Tâm tình cậu trở tốt và vui vẻ lại khi rời khỏi liền tìm đến Yên Chi, nhờ cô chuyển lời đến Khắc Hoàng rằng muốn gặp ngài, Yên Chi thuận theo, cứ nghĩ chỉ cần là Gia Ly muốn. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy Khắc Hoàng, nhưng không.. Ngài từ chối, hiện tại ngài thà thưởng trà một mình trong thư phòng còn hơn việc phải gặp cậu. Gia Ly nghĩ rằng vì chuyện mình đã cư xử không phải khi ở trong Tiền Triều, có quá nhiều khuất mắc không thể lý giải. Gia Ly chỉ biết buồn bã ngồi đợi thời gian trôi qua liệu khi nào Khắc Hoàng sẽ hết giận cậu.
-  Đây là thuốc của ngài, đại nhân. Xin ngài dùng lúc còn nóng.
- Ta không muốn uống, đem ra đi.
Cung nữ vẫn cố chấp mặc cho Gia Ly từ chối, họ tiến đến cạnh cậu và cầu xin cậu uống. Nhất thời khó chịu, Gia Ly lỡ tay hất khây gỗ đựng chén thuốc xuống. Tức giận quát
-  Đã bảo ta không muốn uống !
Nhưng kịp lúc chén thuốc chưa đổ xuống đất. Vị cung nữ kia đã đưa tay mình ra đỡ chén thuốc. Vì chén sứ rất nóng khiến nó làm bỏng tay cô, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, khoé mắt cô ứa đọng nước dập đầu cầu xin Gia Ly.
- Ngươi điên rồi sao? Không có chén này thì có chén thuốc khác. Ngươi dùng tay không đỡ như vậy nguy hiểm lắm biết không? Mau đưa tay cho ta xem.
-  Đại nhân, xin ngài dùng thuốc, cầu xin ngài.
-  Được, ta uống. Ta uống, mau đưa tay cho ta?
Gia Ly lo lắng nắm lấy tay cô, nhưng cung nữ đó lại từ chối được cậu giúp thoa thuốc bỏng, điều duy nhất họ quan tâm là cậu sẽ uống hay không. Gia Ly thở hắt một hơi bất lực với họ, cậu thổi nguội chén thuốc và uống hết trước mặt họ.
-  Đã được rồi chứ ?
-  Đa tạ ngài, đại nhân.
Cung nữ cúi đầu xin lui, họ lui ra và đi về cung của mình trị thương. Gia Ly vì không có chuyện gì làm, tâm tình cũng không tốt, từ lúc tỉnh dậy đến giờ cậu luôn phải dùng thuốc. Dùng nhiều đến mức khiến cậu phát bệnh, tại sao lại xảy ra tai nạn. Nếu không phải vì chuyện đó , thì giờ cậu cũng không đau đầu thế này, nghĩ rồi Gia Ly đi ra ngoài thềm trước cửa phòng ngồi. Mắt cứ đăm chiêu nhìn những bậc thang lục tầng dẫn đến chỗ cậu. Có cơn gió lạnh thổi qua cũng không khiến Gia Ly lay động. Cậu thở dài suy nghĩ về Khắc Hoàng.. chợt cùng lúc đó có một cục đá nhỏ cuộn giấy bên ngoài quăng đến chổ cậu. Mở ra thì nhìn thấy:" Tại sao em lại thở dài?" Thêm một cục đá nữa quăng sát bên khi cậu đọc xong:" Đừng buồn nữa, ta thích nhìn thấy em cười" Gia Ly chợt phì cười trong vô thức, cậu tìm kiếm xung quanh chủ nhân của những tờ giấy nhỏ này. Bỗng có một cục quăng trúng trán cậu. Gia Ly nổi cáu nhưng vẫn gắng mở ra xem:" Nhìn phía trên bên phải."
Gia Ly chớp mắt nhìn lên thì thấy Tần Minh mặc hắc y đang lén lút ở phía trên cửa cung ở bên trái, ngài không thể đường đường chính chính đi vào vì đây là Tư An Điện, nơi nghỉ ngơi của vương thượng. Khoảng cách xa như vậy nên cũng không thể trách sao ngài lại ném trúng cậu. Gia Ly cũng đoán ra là Tần Minh. Cậu mỉm cười, phủi sạch y phục mình rồi đứng dậy nói với các thị vệ phía sau.
- Ta đến Điện của Thần Nữ, các ngươi không cần theo ta.
Nói rồi Gia Ly chấp tay sau lưng, từ tốn từng bước ra cửa. Nhưng vừa khuất bóng liền vọt chạy đến cạnh Tần Minh.
- Hoàng thượng, thân ngài vận gì thế kia? Trông như một tên thích khách.
- Trẫm đến để bắt em đi, như thế này sẽ không ai nhận ra trẫm.
Gia Ly vô tư nắm lấy tay ngài, dù cậu không để tâm đến hành động này lắm nhưng đối với Tần Minh thì khác, trong lòng ngài như đang nở hoa vậy. Rồi ngài đặt vào tay cậu túi hạt nhỏ
- Hạt mà ngài đưa? Là gì thế ?
-  Đó là hạt hoa tường vi. Tường Vi nở ra rất đẹp, em sẽ thích.
- Thần không biết tường vi trông như thế nào cả.
- Em.. không nhớ tường vi?
Gia Ly gật đầu, rồi họ cứ vừa bước đi vừa trò chuyện. Thấy câu trả lời của mình khiến Tần Minh suy nghĩ, cậu hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Không, không có gì. Bây giờ em muốn đi đâu ?
- Thần có một nơi muốn đi. Hoàng thượng xin theo thần.
______